Gman\’s Blog

You\’re Connecting to me

Cầu mây

[ 10.12.2006 ]
Day after day
Hôm nay lại được nghỉ ở nhà, nhưng mình cũng chả đi đâu cả. Tại thực sự cũng chả có đâu để mình đi. Khi dậy, đã có cậu ở phòng khách, lại có cả mẹ con nhà chị Hạnh ở bếp – một khởi đầu đông vui. Lên lầu, online, nghiên cứu tiếp cái xml rồi xuống nhà ăn.
Buổi trưa, tính ngủ rồi nhưng lại thức để coi trận bán kết 2 giữa Việt Nam và Myanmar trong bộ huy chương Cầu mây nữ regu. Kết quả là 2-0 cho Việt Nam. Năm nay tự dưng khoái xem cầu may. Có lẽ trong Asiad tại 15 Doha này thì cầu mây là môn đem lại bất ngờ lớn cho Việt Nam. Trận chung kết lạ là sự đối đầu giữa Thái Lan và Việt Nam. Năm cô gái Cầu mây VN đã từng đánh bại Thái Lan ở giải Đồng đội liệu có lập lại thành tích này không. Thôi cái đó tính sau, 8 giờ tối mới thi đấu mà. Ngủ cái đã. Bay lên giường ngủ. Nhưng chỉ được 15′ là lại ngồi dậy, online tiếp. Chiều nay ngồi đồ họa tí. Cũng buổi chiều gặp phải thằng quái quỷ nào học CTin LHP năm ngoái, năm nay đã bay ra khỏi VN. Nó cố tình chơi đểu mình. Làm mất thời gian quá.
Buổi tối ngồi soạn ra, nhưng gì mình phải học trong mấy ngày sắp tới để ôn thi đúng hướng. Xong thì xuống nhà coi TV, bật hết kênh này tới kênh khác để tìm xem trận đấu Việt Nam -Thái Lan. Nhưng vô vọng. Ngồi cắt móng tay móng chân cho sạch đẹp rồi lên mạng tìm kết quả trận đấu. Cái net bị cùi bắp nên mãi mới onl được, thì ra, Việt Nam bị bại trận với tỉ số 2-1 (21-19 21- 23 9-15). Rõ ràng là thực lực 2 bên không chênh lệch mấy, VN có cơ hội chiến thắng 2-0 nhưng chả hiểu sao lại để thất bại.
Thế là một ngày CN nữa đã qua, một ngày thi đấu không thành công của đoàn VN tại Doha. Sau đây là một vài hình ảnh đẹp của tuyển cầu mây nữ Việt Nam cùng HLV Hà Tùng Lập sau giải Đồng đội :





Tháng Mười Hai 10, 2006 Posted by | Day Log, Highlighted Post, News, Sport, White Pea | Bình luận về bài viết này

Tâm sự Tình Nguyện Viên APEC

Hàng lượm Blog ( http://blog.360.yahoo.com/blog-bOR2i…7?p=98&n=28500 )

APEC 2006 – Goc nhin TNV
security pass (bài viết của một tình nguyện viên – blog’s pittypat)

Chưa bao giờ tôi thấy nhục thế này.

Tối qua tôi trực ca đêm từ 22h-6h sáng. Nhưng đấy không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ chúng tôi, 6 người – 3 từ bộ phận phát thẻ, 3 làm lễ tân – cuống quýt lo chuyện phát security pass cho khách. APEC VN 2006 khởi động từ rất lâu, mà cho tới giờ phút này, khi khách đến nhận phòng ngày một đông, VCCI vẫn còn chuẩn bị thiếu thẻ an ninh cho 28 vị khách quý (mà trong số đó có không ít các vị đại diện cho những tập đoàn lớn của Mỹ và các nước). Suốt ngày hôm trước, chúng tôi đã phải xin lỗi lên xuống người ta, hứa hẹn sẽ giao thẻ sớm nhất có thể. Những vị khách ấy cũng vì thế mà phải quanh quẩn trong khách sạn, bỏ lỡ những cuộc hẹn với người quen và đối tác tại Việt Nam. Ban đầu, bộ phận làm thẻ của VCCI báo sẽ giao trong ngày; sau đó, khi các khách sạn dồn dập hỏi thẻ, họ lại sửa thành 2h đêm 16/11sẽ chuyển tới từng khách sạn. Chúng tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải thông báo sẽ giao thẻ cho khách vào 6h sáng 16/11, đảm bảo khách kịp có thẻ để tham dự bữa sáng tại NCC cũng như diện kiến thủ tướng của chúng ta.

2h đêm, VCCI báo lại: sẽ xong thẻ vào lúc 4h và khoảng 5h sẽ chuyển tới các khách sạn.

5h15′: tiếng chị T – điều hành bên VCCI trên bộ đàm:
-Bộ phận phát thẻ đã chuẩn bị xong chưa ạ?
– Thẻ thì xong rồi. Bên em cử xe đến đón đi.
– Anh ơi, bây giờ điều hành xe họ ngủ hết cả rồi. Anh chịu khó bắt taxi đi để kịp giao thẻ cho khách.
– Ở bên này ra tới chỗ có taxi rất xa. Phải chờ thôi.
– Anh ơi, nếu thế thì đến 8h tối thẻ mới về được khách sạn mất!
– 8h tối cũng phải chờ!!!

Chờ thế nào được?! Theo lịch trình, 6h15′ đoàn khách Mỹ sẽ có mặt tại đại sảnh để 6h30′ bắt đầu lên xe bus đến NCC. Trong số họ, có rất nhiều người chưa có thẻ an ninh, mà theo quy định, khách không có thẻ an ninh sẽ không được ra khỏi khách sạn, không được vào NCC, không được diện kiến thủ tướng.

Họ nổi khùng với chúng tôi. Những vị khách phương xa mang cơ hội đầu tư đến Việt Nam ấy. Họ nói chúng tôi cứ khất lần, cứ dựng chuyện chứ thực ra là chưa làm thẻ cho họ. Họ đã quay đi quay lại chỗ bàn của chúng tôi 6-7 lần rồi, và lần nào cũng hứa, hứa và hứa. Họ không còn tin chúng tôi tí nào nữa. Họ cần tên người phụ trách chúng tôi. Họ cần biết thẻ của họ ở đâu và họ sẵn sàng trả tiền bắt taxi đến lấy thẻ của họ. Họ bảo nếu không tham dự bữa sáng này, không gặp được thủ tướng, họ sẽ không đại diện được cho công ty của họ. Họ còn nói nếu trong vòng nửa tiếng không có thẻ, họ sẽ rời khỏi khách sạn ngay lập tức và sẽ không bao giờ trở lại cái ‘goddamn country’ này nữa.

Chúng tôi chỉ còn biết câm lặng nín nhịn. Suýt chút nữa thì òa khóc. Chúng tôi biết cái khó của họ, chúng tôi quá rõ cái cung cách làm ăn quan liêu, dốt nát, cửa quyền của đất nước này. Nhưng chúng tôi bất lực.

Vâng, hàng ngày bạn sẽ nghe ra rả trên đài, TV những câu khen ngợi trích từ đâu đó về ‘công tác tổ chức tuyệt vời của chúng ta’. Trên báo, bạn cũng sẽ chỉ thấy rặt những bài viết ca tụng, ca tụng và ca tụng. Trong khi đó, chúng tôi, những tình nguyện viên tham gia tuần lễ APEC này, hàng ngày, hàng giờ phải chứng kiến và hứng chịu những hậu quả từ cái gọi là ‘công tác tổ chức tuyệt vời’ đấy. Chúng tôi biết, chúng tôi thương cho khách, thương cho cái cơ hội và tương lai của đất nước mình đã bị hủy hoại dưới bàn tay của một vài cá nhân thiển cận. Làm sao Việt Nam phát triển và thu hút đầu tư hơn khi mà chúng ta đang từng ngày từng giờ đuổi khách của chính mình?! Sáng nay, khi một vị khách Mỹ do uất ức quá không chịu được đã mắng sa sả chúng tôi giữa sảnh, tôi biết rằng rất nhiều trong số những doanh nhân tên tuổi trong đoàn khách đó rồi sẽ một đi không trở lại thôi.

(phần tiếp trong comment)

Chán quá các bác ạ. Từ lúc em tiếp nhận ca 2 (1h chiều) đến tận 10h tối hôm nay, câu chuyện security pass vẫn chưa có hồi kết thúc. Thậm chí ông trưởng đòan Mỹ ở khách sạn khác cũng không có thẻ an ninh. Tình trạng càng trở nên trầm trọng hơn kể từ khi toàn quyền HK đến khách sạn em. Bên an ninh không cho khách thiếu thẻ lên phòng, kể cả khách đã check-in và cầm trong tay chìa khóa phòng. Có một bà là phu nhân của một ông đoàn HK-TQ nằm trong số những người xui xẻo đó. Bà ấy phải ngồi suốt dưới sảnh trong tâm trạng bực bội, bên bọn em tìm mọi cách để bảo lãnh cũng không được. Mãi đến gần tối mới lấy được thẻ về cho bà ấy – bà ta mới được lên phòng nghỉ ngơi đấy ạ.

Nói chung mấy chuyện tương tự thì nhiều cực kỳ luôn. Ngày mai các vị khách có một cuộc họp rất quan trọng trên NCC; thế mà tính tới thời điểm em giao ca ở khách sạn thì riêng Plaza vẫn còn thiếu 18 thẻ. Qua bộ đàm thì thấy tình trạng này là phổ biến, ‘nỗi đau không của riêng ai’.

Nhiều lúc nghĩ cũng bực mình, người ta làm ăn cứng nhắc quá! Tất cả những người tham dự APEC lần này đều là những nhân vật rất quan trong ở khắp nơi trên thế giới. Mình xử lý mọi chuyện phải linh hoạt, tìm cách làm cho họ hài lòng. Đằng này, cứ nguyên tắc mà theo, làm bọn em đến muối mặt với khách. Theo như lịch, sáng mai 8h họ phải đón xe bus lên NCC dự hội nghị. Nhưng có một vị do có cuộc họp đột xuất, 8h30′ mới xuất phát được. Họ muốn hỏi có thể tìm cho họ một chiếc xe biển APEC có thể đưa họ đi lúc 8h30′ cho kịp cuộc họp lúc 9h không. Thế mà bên điều hành xe nhất quyết từ chối yêu cầu nhỏ đấy. Nếu bắt khách phải đi taxi – đến đoạn đường cấm, họ buộc phải xuống xe đi bộ vào NCC. Mọi người cứ tưởng tượng cả quãng đường Trần Duy Hưng như thế mà đi bộ thì… Sáng mai em không biết phải nói gì với khách nữa đây.

Chúng ta cứ đầu tư chăm chút cho nào lá cờ khổng lồ, nào quần áo của các vị nguyên thủ, nào trung tâm hội nghị quốc gia… Tất cả những thứ đó chỉ là cái mẽ ngòai phù phiếm. Ấn tượng đầu tiên và cuối cùng đọng lại trong lòng khách phương xa chính là việc tiếp đón của chúng ta dành cho họ có chu đáo, có trọng thị hay không. Thế nhưng, như chúng ta đã biết, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lung tung hết cả lên. Chính em bây giờ cũng chẳng hiểu câu chuyện thẻ an ninh bao giờ mới có hồi kết. Và liệu đó có phải cái kết có hậu hay không?!

Grao`….! (một bài viết khác)

Đã định chờ đến hết Apec mới viết thế nhưng hôm nay thấy anh em TNV đã viết hết cả rùi nên quyết định phải góp sức cho mọi người biết cái bộ mặt lố lăng của Apec Vietnam.

Ngay từ khi đi tập huấn mình đã nhân rõ cái gọi là công tác tổ chức cho hội nghị cấp cao Apec rùi nhưng không ngờ mọi thứ lại thảm đến thế này. Không nhắc đến những cái trước đó nữa, bây giờ chỉ nói về cái tuần lễ cấp cao thui.

Mình ở nhóm Báo chí thuộc BNG quản lí, theo dự kiến ban đầu mình sẽ làm việc tại NCC. Thế mà đùng một cái hôm thứ năm tuần trước khi Apec mình và một vài bạn khác trong nhóm “được” chuyển sang bên khách sạn của các phóng viên nhà báo. Không hề được tập huấn một chút j, tất cả những gì mình có là một quyển nói về Apec rất chung chung, một cái schedule shuttle bus và một cái chặn bàn ghi Apec Information Desk. Đã trót thì đành phải trét vậy vì dù ý chí đã mất nhưng tinh thần trách nhiệm còn cao lắm.

Nhiệm vụ của hai TNV tại khách sạn là cung cấp thông tin cho khách mặc dù TNV cũng chả có thông tin dek gì. Hôm đầu tiên vào khách sạn thấy một đoàn phóng viên Nhật, hai đứa đang vui mừng vì ít ra cũng có việc mà làm. Thê nhưng khi niềm nở ra hỏi có cần xe đưa đi không thì họ xua tay rối rít và chỉ ra một cái xe khác ở ngoài. Đến 90% chắc chắn họ nghĩ chúng mình là cò xe mặc dù hai đứa đeo hai cái thẻ Apec to đùng đoàng trước ngực. Tức phát điên lên được! Dù sao cũng thấy người Nhật thông minh thật vì đã tự di thuê xe chứ không phải dính dáng đến mấy cái dịch vụ dở hơi của ban tổ chức Apec.

Thế là từ đó đến cuối ngày, hai đứa ngồi đuổi ruồi trong khách sạn với những ánh mắt khó chịu của các nhân viên, chắc họ nghĩ hai con bé dở hơi làm cái qué j ở đây thế này. Đến trưa bụng đói meo vì sáng nay 5h đã phải dậy để đi cho kịp.Trước đó máy người trên Vụ Báo chí bảo buổi trưa nếu khách sạn cho ăn thì ăn không thì phải tự túc. Thế đấy. Khách sạn không cho ăn, mà tự túc cũng không xong vì xung quanh đó vắng teo, hàng ăn gần nhất theo mình quan sát cũng cách đó 2,3 km. Còn thì toàn quán cafe, giải khát thui. Thế là hai đứa lê lết ra hàng kem cách đấy 500m ăn kem trừ bữa. Đau đớn wa.

May mà có bác phụ trách xe tốt bụng đã xin phiếu ăn cho hai đứa ở NCC. Thế nhưng mỗi lần đến đấy uống lại có một số người không hiểu vì tò mò hay “hữu ý” hỏi đi hỏi lại đến đây làm j. Cùng là TNV như nhau, đã không thông cảm thì thôi lại còn muốn ganh đua làm j.Đời!

Đến hết ngày thứ hai, thay vì việc trả lời thắc mắc của phóng viên thì chúng minh cứ phải nhai đi nhai lại đoạn đối thoại sau đây:

Tò mò: Các em làm cho Apec ah?

TNV: Dạ vâng ạ

Tò mò: Các em làm cho đơn vị nào?

TNV: Dạ vụ báo chí ạ

Tò mò: Các em là nhân viên à

TNV: không, bọn em là sinh viên ạ

Tò mò: Sinh viên trường nào thế?

TNV: dạ trường đại học (Ngoại ngữ) Hà Nội ạ

Tò mò: Sinh viên năm thứ mấy ấy nhỉ?

TNV: năm thứ ba ạ

Tò mò: Khoa jì thế?

TNV: Khoa Anh ạ

Tò mò: thế các em trực ở đây cả ngày ah?

TNV: dạ vâng ạ (Thôi các bác đi chỗ khác cho chúng em hít tí không khí trong lành với)

Cho tới hôm nay thì hai đứa đã phải nhai lại đoạn này không dưới 10 lần, biết thế này mang cái loa đi bật cho cả khách sạn nghe cho xong.

Ngày thứ hai đang chán chường mệt mỏi hết sức thì có một chị tiến đến, khuôn mặt rất suy tư, hai đứa hí hửng chuẩn bị tinh thần giải đáp thắc mắc thì:

Chị ấy: Em ơi cho chị hỏi phòng vệ sinh ở đâu thế?

TNV: Dạ, ở đằng kia ạ (aaaaaaaaaaa’………, grừưưưưư ………….,gràooo………………..)

Tiếp đến một vài tiếng sau,

Người: Em ơi bật hộ anh cái thang máy, anh không biết sử dụng.

TNV: (Xộc xệch chạy ra cái thang máy) đây, thế này ạ.

Đến ngày hôm qua mới thực sự có việc nhưng mọi thứ rối tung hết cả. Cái shuttle bus theo lịch trình phải đi lại như con thoi giữa NC và khách sạn đề đón khách đi và đưa về. Thê nhưng ba người lái xe đâu có chịu chấp hành. Họ cứ ngồi đấy hút thuốc chán chê, chờ khách, no khói rồi lại về phòng ngủ, mỗi khi có khách lại phải gọi đi động cho họ vì hai đứa đâu được phát bộ đàm. Mà nhắc nhở thì đâu dám vì hai đứa không có quyền quản lí họ, chỉ có một bác nhưng bác đấy cũng đâu có mặt ở đấy! Trời ơi!

Hôm qua lại có một số đồng chí là lãnh đạo các tỉnh trong Nam ra nói là có giấy mời đến dự Apec và hỏi han một số chuyện.Hai đứa thấy lạ nên check lại. Đúng là họ có giấy mời dự Apec thât và đúng là họ là các vị chủ tịch tỉnh. Vì không được tập huấn trước lại không có thông tin nên hai đứa phải hỏi lại quản lí cấp trên xem thê nào và sau đây là những chỉ đạo của anh:

TNV: Alô, dạ chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ

Trưởng ban chỉ đạo (TBCĐ): Alô, alố, nói to lên.

TNV: Dạ, chúng em là TNV Apec làm ở khách sạn XYZ ạ. Chúng em cần hỏi một việc ạ

TBCĐ: Ừ, có việc gì thế?

TNV: Dạ ở đây có mấy bác chủ tịch tỉnh có giấy mời đi dự Apec ạ. blah blah blah

TBCĐ: ơ, lạ nhỉ, sao chủ tịch tỉnh lại đi Apec, (anh hỏi em thì em biết hỏi ai)

TNV: dạ các bác ấy đều có giấy mời cả và sáng mai sẽ đến dự một hội nghị trên NCC nên muốn hỏi ….

TBCĐ: (vẫn chưa hết bàng hoàng) ơ, sao lại thế nhỉ, Apec thì làm gì có chủ tịch tỉnh

TNV: Dạ chúng em kiểm tra thì đúng là họ có giấy mời thật ạ. Họ muốn …

TBCĐ: Sao lại thế nhỉ, chủ tịch tỉnh làm gì được dự Apec đâu. (Ối giời ơi, thế ông là ông nào thế, chúng tôi tổ chức hay ông tổ chức)

TNV: Dạ, thế cuối cùng phải giải quyết thế nào ạ?

TBCĐ: Ôi, thế này thì anh cũng không biết đâu, em phải hỏi chỗ này chỗ kia. Rụp!

Đấy, cái đấy người ta gọi là sự chỉ đạo … của ban tổ chức đấy, sướng chưa!

Crazy (cập nhật thêm từ blog Thủy Anh)

Cuộc sống trong tuần lễ APEC thật nhìu câu chuyện vui và buồn. Vui là vì mình được tham gia vào một hội nghị lớn nhất từ trước đến nay, được quen nhiều người bạn mới zui tính và nhí nhảnh. Hi hi. Nhưng xen lẫn niềm vui này là sự tức giận vì trình độ tổ chức lởm của người Việt Nam. Công việc của mình chỉ là Lễ Tân Khách Sạn và theo như lệnh thì mình chỉ hỗ trợ phần nào đó bên phát thẻ. Nhưng công việc cứ rối mù lên. Chuyện thiếu Security Pass ở khách sạn nào cũng xảy ra và trong đó có Horison. Mệt nhất đây lại là việc thiếu thẻ của đoàn người TQ. Đoàn TQ này gồm 7 người và đều là những doanh nhân lớn ở TQ nhưng không hiểu sao chỉ có 4 người được thẻ mà 3 người lại ko có. Mà ở Horison, ko có thẻ là ko thể vào dù khách sạn có bảo lãnh. Ngay từ hôm trước khi đoàn sang, người đại diện của họ đã đến và hỏi về chuyện thẻ. Họ đã giục là phải làm thật nhanh vì ko thể để 3 nhân vật quan trọng của họ đêm đến lại ko được vào khách sạn để nghỉ ngơi. Ấy thế mà hẹn đi hẹn lại, đều không thấy thẻ đâu. Họ tức tối vì họ đã đặt trước hàng tháng trời và cũng trả tiền đầy đủ đúng hẹn mà sao phía VCCI lại ko làm đủ thẻ cho họ, rồi cứ khất lần mà ko đưa cho họ một câu trả lời rõ ràng. Bên KS cũng sang thúc giục vì đó là những khách rất VIP của họ. Người đại diện phía TQ bực mình và bắt đầu kêu ca, chửi rủa (mặc dù họ nói tiếng TQ ko hỉu j nhưng hành động và nét mặt cũng đủ hỉu). Họ quyết định ko thể trông cậy vào bên VCCI được nữa, họ tự động làm việc với Bộ Công An. Và 30 phút sau, họ đã có một cái thẻ tạm thời để đưa đoàn của họ vào Khách sạn. Sao họ chỉ mất 30 phút mà mình thì mất đến cả ngày cũng ko thể đưa ra cho họ một phương án giải quyết??? Họ gia hạn 7h sáng hôm sau phải có thẻ chính thức cho họ và bên mình cũng hứa. Thế nhưng 7h chả thấy thẻ đâu. Họ xuống và bực mình. 2 người bên phát thẻ thì chỉ có một bạn học khoa Anh trường mình là nói TA còn ok chứ anh chàng còn lại thì … Damn, anh chàng mở miệng cười duyên còn nói thì như đánh vần từng chữ. Nghe anh nói mà đến mình cũng thấy sốt hết cả ruột chứ đừng nói là khách. Có lẽ vì thế mà khách cứ nhìn bên Lễ tân mình mà hỏi chuyện của bên phát thẻ chứ chả hề hỏi anh chàng kia. Tiếp tục vụ thẻ thiếu, anh chàng lại hẹn họ 12h trưa. Thật may là cô bạn còn lại cũng kịp mang thẻ về cho khách.

Nhưng câu chuyện dở khóc dở cười với đoàn khách này vẫn chưa kết thúc. Thật tình cờ và thật bất ngờ là cả đoàn 7 người ko một ai biết TA còn 2 người đại diện thì họ ko còn ở KS nữa vì chắc họ cho rằng đã có mình rồi. Đến lúc gom khách đi họp vào buổi sáng. Mình và một chàng bên khoa QTDL đều chết nấc vì lúc đó mới phát hiện ra họ chỉ nói được tiếng TQ. 2 đứa muốn gọi điện báo cho họ xuống sảnh để đi ra NCC mà ko được. May sao một cô đại biểu người VN lại biết nói tiếng TQ. Thế là 2 đứa khóc dở mếu dở nhờ cô gọi điện dùm thì mới bít đoàn ấy hôm nay chưa có họp nên họ ko đi. Nhục quá đi mất!!! Vì thế ngay lập tức 2 đứa phải báo để điều ngay một người biết tiếng TQ sang trợ giúp vì gần một nửa số khách ở đây là người TQ mà họ lại hoàn toàn 1 chữ bẻ đôi TA ko bít. Lúc đầu còn định bắt họ trả tiền để thuê một người biết tiếng TQ nhưng may là một chị ở bên Hilton biết tiếng TQ nên đã được điều sang để làm việc.

Tiếp theo là câu chuyện với đoàn Thái. Thái chỉ có 2 ông nhưng còn mệt hơn cả 5 người Úc. Sao mình thấy 5 người Úc dễ thương và tốt bụng bao nhiêu thì 2 ông Thái này khủng khiếp bấy nhiêu. Tiếp tục hôm gom khách buổi sáng. 6h15 ko thấy 2 vị đi xuống. Vậy là lập tức phải gọi điện lên phòng nhắc. Vậy mà ông Thái nói rằng vừa mới dậy, sẽ xuống muộn, bảo xe cứ đi trước đi. Tiếp theo anh điều hành xe nói rằng mình vẫn còn một xe dự phòng nên em cứ báo với khách. Thế là lần hai gọi điện, mr Thái lại tiếp tục trả lời: “I haven’t take a bath yet. I can’t go”. My god!!! Mãi đến 8h30, 2 mr Thái mới xuống sảnh thì bên điều hành xe nói 2 ông phải tự đi taxi. 2 mr Thái tỏ vẻ bực tức và lên tầng 2 của Khách Sạn ăn sáng. Sau đó họ xuống và hỏi rất ngây thơ, các bạn có thể xếp xe limousine cho tôi ko??? Ak ak. Đến vị cấp cao như bộ trưởng mới được có một cái limousine mà mr Thái đòi thì lấy đâu ra!!!

Tiếp theo là đến chiều nay đi tiệc. 2 mr Thái này đi từ NCC về và đến tận lúc 8h30 mới xuống hỏi. Các bạn có xe bus cho tôi đi không. Thôi rồi, rất tiếc là điều hành xe nói không và lại yêu cầu 2 ông đi taxi. 2 mr tức giận và nói thế cái xe tôi thấy ở kia thì sao. Hik biết trả lời thế nào đây. Đành nói rằng đó là xe cho đoàn khác vì anh điều hành xe vẫn cương quyết làm theo lịch trình, ko thể thay đổi. Thế là mr Thái giận dỗi và nói “taxi is everywhere”.

Thực ra cũng là do công tác tổ chức của mình yếu kém. Theo như anh Giám đốc Kinh doanh của Horison thì với các hội nghị cấp cao ở các nước khác, chả nói đi đâu xa xôi mà ngay ở Thái Lan thôi, họ tổ chức hết sức quy củ và hoàn toàn ko có gì đánh chê trách. Nói đơn giản chuyện thẻ an ninh ko bao giờ lộn xộn như mình. Với Lễ tân thì luôn luôn có người nói được 3 thứ tiếng để không có chuyện bất đồng ngôn ngữ. Với xe cộ thì họ có một lượng xe shuttle bus hùng hậu, cứ 15′ lại có một chuyến nên khách chả bao h phải lo. Thậm chí khách nếu đi chơi mà ko kịp về khách sạn cũng có thể đón xe ở ngoài đường theo lộ trình đi và chỉ cần trình thẻ. Thế mới thấy VN vẫn còn kém xa các nước trong khu vực chứ không nói là trên thế giới.

P/S: Còn việc ở bên tiệc Văn Miếu nữa nhỉ, kể nốt cho có chị có em. Theo như thông tin thì bên Văn Miếu làm tiệc kiểu gì mà không đủ đồ ăn cho khách. Ko chỉ là những delegate thông thường mà đến cả những khách VIP cũng thiếu ăn. Đúng là khổ sở cho họ. Thảo nào hum nay có người muốn đến Daewoo dự tiệc còn có người thì thà về KS. Chắc họ sợ đói như hum qua đây mà Ấy vậy mà trên TV vẫn chiếu ầm ầm khen nức nở buổi Gala dinner ở Văn Miếu???

(trích từ blog của một vài TNV phục vụ Apec)

Tháng Mười Một 18, 2006 Posted by | News, Useful Info | Bình luận về bài viết này

Hành trình qua 3 nước và đi bộ về Hà Nội


Lâm Thị Thanh Huyền và chiếc chứng minh thư đã giúp cô tìm lại gia đình
Chẳng ai có thể ngờ người con gái có gương mặt tươi trẻ, còn phảng phất nét hồn nhiên lại có một cuộc đời ly kỳ đến thế.

Hơn một nghìn ngày mất tích, mất trí nhớ, cô sinh viên Việt Nam xuất sắc đã bắt đầu những năm tháng đọa đày khi từ Australia qua Mỹ, một ngày kia chui trong con-te-nơ trên một chiếc tàu chở hàng vượt đại đương về Trung Quốc.

Để rồi từ Trung Quốc về Lạng Sơn và từ Lạng Sơn đi bộ về Hà Nội trong tình trạng chẳng biết mình là ai?…

Ngay từ nhỏ, Lâm Thị Thanh Huyền đã tỏ ra thông minh khác thường. Hồi mới lên ba ở quê nhà Phú Xuyên – Hà Tây, chỉ nghe anh chị đọc bài học thuộc lòng vài lần, Huyền đã nhớ rồi đọc lại vanh vách.

Chính vì thế mà bố của Huyền – ông Lâm Văn Bảng, một thương binh nặng – đã xiết bao kỳ vọng vào cô con gái mà mình rất mực thương yêu.

Và thực tế, từ lớp một cho đến khi vào đại học, Huyền luôn giành được những kết quả xuất sắc trong học tập. Tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1997, Huyền thi đỗ Đại học Giao thông Vận tải với số điểm cao.

Nhưng học hết năm thứ nhất, cảm thấy không hợp, Huyền quyết định thi vào khoa Toán – Tin Đại học Quốc gia và trúng tuyển. Học đến năm thứ 2, Huyền vượt qua nhiều sinh viên khác để giành học bổng du học ở Australia.

Đêm trước ngày sang xứ người, Huyền trò chuyện tâm tình với bố đến quá nửa đêm. Món quà ông Bảng tặng con gái chẳng nặng về vật chất. Ông mở tủ lấy ra một vật được gói ghém cẩn thận. Đó là cuốn sách “Gương Nhân – Quả” do Thành hội Phật giáo TP.HCM xuất bản. Ông Bảng mua năm 1995 và thuộc làu từng câu từng chữ.

Bây giờ ông trao sách cho con gái, giọng rưng rưng: “Đây là cuốn sách bố thích, sang đó khi gặp khó khăn, con hãy đọc nó. Nó sẽ giúp con vượt qua”. Ông Bảng ghi số điện thoại gia đình và tên mình vào gáy sách. Nhưng chẳng hiểu sao lần này, ông lại ghi chữ “Bảng” thành chữ “Bang”.

Cả hai bố con đều không ngờ rằng cuốn “Gương Nhân – Quả”, trở thành một “ân nhân”, một điểm “cởi nút” quan trọng trong vở kịch trên sân khấu cuộc đời đầy éo le, lạ lùng mà Huyền đóng vai chính.

Tại họa kinh hoàng trên đất khách

Huyền sang Australia, học ở thành phố Sydney, viết thư đều đặn về nhà và cuốn “Gương Nhân – Quả” trở thành sách gối đầu giường.

Cuộc sống ở xứ lạ bớt cô đơn hơn khi Huyền trở nên thân thiết với hàng xóm – một phụ nữ người Pháp. Bà người Pháp cảm mến cô sinh viên Việt Nam ngoan hiền, nết na nên nhận Huyền làm con nuôi. Họ thường xuyên qua lại chăm sóc nhau như ruột thịt.

Bỗng một ngày Huyền bị sốt li bì, nằm liệt giường. Mấy hôm không thấy cô con gái nuôi sang chơi, bà mẹ người Pháp vội vàng qua nhà Huyền. Bà lập tức đưa Huyền đi bệnh viện. Bác sỹ kết luận: Huyền bị viêm não biến chứng rất nặng.

Tất cả các bệnh viện ở Australia đều bó tay với trường hợp này. Muốn cứu Huyền, phải đưa cô sang một bệnh viện tốt nhất ở Mỹ. Chẳng chút đắn đo, bà mẹ Pháp đã làm thủ tục để Huyền sang Mỹ điều trị.

Các bác sỹ ở Mỹ sau khi xem xét kỹ bệnh tình của Huyền, đã khẳng định: Muốn cứu tính mạng, phải phẫu thuật, nhưng phẫu thuật có thể sẽ mất trí nhớ. Giữa tính mạng và trí nhớ, chọn cái nào? Dĩ nhiên, không khó để đưa ra câu trả lời.

Cuộc phẫu thuật đã cứu sống Huyền, sức khỏe dần hồi phục nhưng trí nhớ của cô như một vùng sương khói mờ ảo. Họa vô đơn chí, khi hai mẹ con đang trên đường ra sân bay trở về Australia thì lại hứng chịu một tai nạn giao thông khủng khiếp.

Một chiếc xe đâm vào ôtô Huyền ngồi, những chiếc thùng rất lớn lao xuống… Cô tỉnh lại trong bệnh viện và không thấy bà mẹ nuôi người Pháp đâu nữa. Bà đã chết? Hay bà không tìm thấy Huyền? Bà mẹ nuôi nhân hậu đã biến mất khỏi cuộc đời Huyền từ đấy.

Trong cái bệnh viện xa lạ đó, Huyền tự hỏi mình là ai? Vì sao lại ở nơi này? Huyền không thể trả lời. Trí nhớ cô chẳng khác nào một ổ dữ kiện trong máy tính đã bị xóa sạch.

Trống rỗng, xám xịt. Đến mức Huyền không thể biết mình tên gì? Người nước nào, học ở đâu, bố mẹ là ai? Cô như người từ hành tinh khác lạc vào trái đất, và ký ức là một vùng “chân không” hun hút. Sự mất trí nhớ càng trở nên tai hại hơn khi tất cả giấy tờ của Huyền bị mất hết sau vụ tai nạn.

Giọng Huyền nhỏ nhẹ : “ Lúc ấy, ký ức về từ những ngày học ở Australia và tất cả quá khứ của tôi bị xóa hết. Tôi chỉ nhớ những gì diễn ra sau khi rời khỏi bệnh viện ở Mỹ”.

Người con gái gầy gò, ốm yếu, đầu không còn tóc sau lần phẫu thuật ấy lê bước ra cổng bệnh viện ở thành phố New York, chẳng một ai đến đón, chẳng biết đi đâu về đâu giữa nước Mỹ rộng lớn và xa lạ. Và một câu hỏi luôn nhói lên: “Mình là ai?”.

Huyền đứng bên đường, túi chẳng có một đồng, tài sản nếu kể ra thì chỉ còn bộ quần áo đang mặc mà thôi. Dường như chẳng còn ai có thể nghèo hơn bởi vì ngay một kẻ hành khất rách nát nhất thì vẫn còn ký ức, trí nhớ. Đói.

Cơn đói đến với Huyền chầm chậm nhưng mỗi lúc một dữ dội. Huyền bỗng nhìn thấy một đám trẻ nhiều màu da đang đi trên đường. Chẳng hiểu ai xui khiến, Huyền nhập vào đám trẻ đó. Đám trẻ đi vào một nhà hàng để rửa thuê chai lọ. Huyền cùng làm việc với chúng. Gầy gò nhỏ bé, trông cô gái người Việt này chẳng khác nào một đứa trẻ.

Vì thế mà ngay cả đám trẻ con cũng không nhận thấy có một người lớn nhập bọn. Công việc rửa chai lọ chỉ được trả công bằng một bữa ăn, không có tiền lương. Nhưng với Huyền như vậy cũng tốt lắm rồi, vì đó là cách giúp cô sống qua ngày trong cuộc hành trình tìm lại chính mình.

“Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”

Hôm ấy đang rửa chai lọ ở nhà hàng, Huyền được một bà người Hoa chuyên buôn đồ điện tử từ Trung Quốc sang, quan tâm. Cảnh ngộ đặc biệt của Huyền đã khiến bà thương gia động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ đưa Huyền về quê hương.

Nhưng ngay cả đất nước của mình tên gì, ở đâu Huyền cũng chẳng nhớ. May thay trong tiềm thức sâu thẳm của cô gái ấy vẫn còn vẳng lên mấy từ ít ỏi: “Việt Nam – Hồ Chí Minh”. Những từ này chẳng khác nào chiếc la bàn chỉ cho Huyền một hướng đi khi đang lạc giữa đại dương bao la.

Bà thương gia Trung Quốc phán đoán Huyền là người Việt Nam, nên đã hỏi cô có muốn về nước không? Huyền gật đầu. Thế rồi Huyền lên chiếc tàu thủy chở hàng điện tử, nhắm mắt đưa chân, phó mặc cho số phận. Huyền phải ngồi trong con-ten-nơ chở hàng.

Bóng tối dày đặc bao phủ. Nóng bức đến ngộp thở. Say sóng. Tất cả khiến cho cô gái nhỏ bé ấy càng thêm buồn tủi. Con tàu lênh đênh giữa đại dương bao nhiêu ngày Huyền chẳng biết, nhưng cũng đủ dài để cảm thấy mình là tù nhân của bóng tối trong chiếc hộp sắt kín như bưng.

Một ngày nọ, tàu đến Trung Quốc. Sau khi nghỉ ngơi vài ngày Huyền được bà thương gia đưa đến tận Lạng Sơn. Huyền qua cửa khẩu Tân Thanh, đặt chân lên đất Việt. Lúc ấy, cô cũng chẳng biết Việt Nam là một đất nước như thế nào, có khác gì Mỹ và Trung Quốc?

Điều mà cô nhận thấy rõ nhất: Nơi đây cô có cùng ngôn ngữ với mọi người. Nhưng giữa miền miên viễn này, cô bỗng có cảm giác giống như lúc bước chân ra khỏi bệnh viện ở Mỹ: không tiền, không chốn nương thân, không trí nhớ…Và đói.

Huyền thất thểu bước đi trên đường, gặp ai cũng hỏi một câu khiến cho người ta tưởng cô bị điên: “Anh ơi, chị ơi, có biết tôi là ai không? Làm ơn cho tôi biết tôi là ai?”.

Huyền hy vọng có ai đó nhận ra mình. Đáp lại là những cái lắc đầu, sự ngạc nhiên, giận dữ, thương hại… Nhưng Huyền vẫn không nản lòng, cứ lang thang ở Lạng Sơn với câu hỏi có thể khiến mình bị tống vào nhà thương điên.

Tiềm thức mách bảo Huyền tìm đến nhà chùa để xin miếng ăn, chỗ ngủ qua đêm và dường như đó là cách duy nhất để tránh những cạm bẫy ở tỉnh biên giới thường xẩy ra nhiều vụ bắt cóc, buôn bán phụ nữ sang Trung Quốc.

Sau khi nghe Huyền kể hoàn cảnh, một nhà sư đã khuyên cô xuống Hà Nội sẽ dễ kiếm sống và có nhiều cơ hội tìm được gia đình hơn ở Lạng Sơn. Hà Nội ở đâu? Huyền hoàn toàn chẳng còn nhớ gì về Thủ đô, nới cô đã từng sống thời sinh viên nhưng vẫn quyết đi về hướng ấy. Đi bộ.

Đi bộ vì không có tiền đi xe ô tô và cũng vì một chút hy vọng mong manh: Có ai trên đường quốc lộ sẽ nhận ra mình chăng? Huyền vượt qua quãng đường gần hai trăm cây số mà trong tay không có một đồng.

Không hành lý. Đầu thế kỷ 21, giữa nườm nượp ôtô, xe máy trên quốc lộ, một người con gái ốm yếu, đầu gần như không còn tóc, cứ lầm lũi đi bộ về Hà Nội. Thân gái dặm trường, phía trước còn nhiều gian nan lẫn cạm bẫy…

[ Kỳ 2 ]

Tháng Mười 10, 2006 Posted by | Documentary, Event, Highlighted Post, News | Bình luận về bài viết này

Cô gái hơn một nghìn ngày mất tích và sự trở về kỳ lạ (kỳ 2)

[ Kỳ 1 ]

Tưởng như cơ hội tìm thấy gia đình đã tắt ngấm thì bỗng dưng nó lại đến với Lâm Thanh Huyền trong một tình huống lạ lùng…
Rửa bát thuê, bán bánh mì và… luyện thi đại học
Thỉnh thoảng cô gái đó dừng lại hỏi thăm một câu đã trở thành cửa miệng: “Có người nào biết tôi là ai không…?”. Khi màn đêm sắp sập xuống, cô gái tìm một ngôi chùa, xin chút cơm chay và ngủ nhờ. Sáng sớm tinh mơ lại lên đường.
Đi như hành xác, gian nan khổ cực như sang Tây Thiên lấy kinh. Điều mà Huyền luôn cố gắng để làm trong suốt chặng hành trình ấy là kể cho người dân nghe hoàn cảnh của mình để mong tìm ra manh mối gia đình.
Thế rồi, lần nọ sau khi nghe Huyền kể, một người đàn bà Lạng Sơn đã nằng nặc nhận ngay cô chính là đứa con gái đã mất tích của mình. Huyền cả tin, đã cùng người đàn bà đó về “nhà”.
Nhưng đến nơi, thấy anh em họ hàng của người đàn bà hoàn toàn dửng dưng, Huyền mới nhận ra đây chẳng phải gia đình, quê hương của mình. Cô lại ngược đường về Hà Nội.
Huyền chẳng nhớ thời gian đi bộ từ Lạng Sơn về đến Hà Nội mất bao lâu, có lẽ phải một tháng hoặc hơn thế, chỉ biết đôi giày đã mòn vẹt, gương mặt đã bạc đi vì nắng gió, bụi đường. Và cái đầu gần như trọc ngày nào giờ tóc đã lên xanh.
Về đến Hà Nội, Huyền vẫn đối diện với những con số không tròn trĩnh: không tiền, không nơi ở, không gia đình, không trí nhớ… Huyền lại xin rửa bát cho quán cơm ở Cầu Giấy. Nhưng lần này với Huyền rửa bát ở Cầu Giấy khác với rửa chai lọ bên Mỹ ở chỗ: được trả lương.
Ngày làm thuê, đêm về đã thành thói quen, Huyền tìm tới các ngôi chùa xin ngủ nhờ. Và cũng đã thành một thứ phản xạ: Huyền cứ đi hỏi những người dưng câu “điên rồ” cửa miệng: “Có biết tôi là ai?…”. Nhưng càng hỏi, càng vô vọng.
Trong khi đó, gia đình ông Lâm Văn Bảng ở Phú Xuyên – Hà Tây buồn như có tang. Sau một thời gian, không nhận được thư hay bất cứ tin tức gì của con gái, ông Bảng đã gọi điện sang Australia hỏi nhưng nhà trường cũng chỉ trả lời: Huyền không còn học ở đây nữa, chúng tôi không biết em đi đâu. Tin nghe như sét đánh ngang tai.
Ông Bảng hốt hoảng định bay qua Australia nhưng vợ ngăn lại vì sợ sang đó thì “chẳng tìm được con lại mất luôn cả bố”. Gần như tuyệt vọng, sức khoẻ ông Bảng suy sụp.
Ở Australia, sau khi thấy Huyền đi chữa bệnh rồi mãi không quay lại trường, tưởng cô đã về nước, bạn bè đã gom tất cả đồ đạc gửi về Việt Nam. Trong đó có cả cuốn sách gương Nhân – Quả. Thế nhưng địa chỉ họ gửi không rõ ràng nên những thứ đồ đó bị thất lạc.
Chẳng ai hay biết, Huyền đang rửa bát thuê ở Cầu Giấy, cách gia đình có ba mươi cây số. Ngoài thời gian đi rửa bát thuê, Huyền thường lân la lên hàng sách cũ ở vỉa hè đường Láng đọc nhờ.
Một chị chủ quầy sách thấy Huyền hiền lành đã rủ về ở cùng nhà trọ gần trường Cao đẳng Sư phạm Hà Nội. Thế là Huyền bỏ công việc rửa bát thuê, ngày đi bán sách với người đàn bà kia, tối đi bán bánh mỳ. Khuya, Huyền chong đèn đọc sách.
Cô đọc ngấu nghiến như chưa bao giờ được đọc. Huyền đói kiến thức. Tất cả những kiến thức trong đầu nữ sinh viên xuất sắc ngày nào đã bị xóa sạch cùng với chứng mất trí nhớ.
Bằng cách đọc sách, Huyền học lại từ đầu. Một đêm Huyền chỉ ngủ khoảng hai tiếng, thời gian còn lại cô “ngốn” những cuốn sách cũ mà ban ngày sẽ bày bán ven đường Láng…Cuộc sống cứ thế trôi đi.
Đêm nọ, đi bán bánh mỳ về, Huyền chẳng thấy người đàn bà ở cùng mình đâu nữa. Chị ta đã biến mất cùng với toàn bộ số tiền mà Huyền bán bánh mỳ đạp xe rã cả chân một năm qua. Chỉ để lại một số sách cũ. Huyền “tiếp quản” “gia tài” đó và vẫn tiếp tục bán sách.
Với lượng kiến thức đã đọc, Huyền tự tin đến mức gõ cửa nhà người lạ xin… luyện thi đại học với điều kiện: nếu học sinh tiến bộ mới nhận tiền. Thế rồi gia sư Lâm Thị Thanh Huyền dần dần được các bậc phụ huynh hết sức tín nhiệm vì kết quả học tập của con em họ ngày càng tốt.
Người này giới thiệu người kia, Huyền trở nên bận rộn với những “cua” dạy dày đặc. Có hôm, đạp xe mệt quá, Huyền ngất giữa đường. Cũng may gần một hiệu thuốc, nên Huyền được cấp cứu ngay. Tích cóp mãi rồi Huyền cũng mua được một chiếc xe máy. Nhưng “chó cắn áo rách”, Huyền bị kẻ cắp lấy mất.
Trong một lần đi làm gia sư, Huyền gặp một chàng trai. Chàng trai đó có tình cảm đặc biệt với cô gái dịu dàng này. Nhưng khi anh ngỏ lời, Huyền đã nói thật về hoàn cảnh của mình. Chàng trai lại càng yêu thương Huyền hơn và xin hỏi cưới. Nhưng Huyền bảo: “Em phải tìm được gia đình mới tính chuyện chồng con”.
Chẳng hiểu sao mấy từ “Việt Nam – Hồ Chí Minh” từ sâu thẳm tiềm thức đã luôn khiến Huyền nghĩ rằng: gia đình mình ở thành phố mang tên Bác. Huyền đã toan khăn gói hành phương Nam, nhưng người yêu ngăn lại.
Huyền đã sống ở Hà Nội gần bốn năm mà chẳng một mảy may dấu hiệu nào cho thấy sẽ biết – mình – là – ai? Gia đình mình ở đâu? Có lúc, Huyền đã lên truyền hình Hà Nội đăng nhắn tin tìm người nhà. Nhưng tin nhắn trở nên ngây ngô và như gió bay lên trời khi mà bản thân Huyền chẳng biết mình tên gì…?
Ba cuộc điện thoại – một cuộc trở về
Cuộc sống ở trọ của Huyền buồn tủi đến tê lòng mỗi khi Tết đến. Trong khi các gia đình sum họp, Huyền chẳng biết đi đâu về đâu, có lúc nằm khóc một mình.
26 Tết năm 2005, sau khi đã cho học sinh nghỉ, Huyền tìm một cuốn sách đọc cho vơi nỗi cô quạnh. Cô vô tình lấy một cuốn sách mang tên “Gương Nhân- Quả”.
Cuốn sách được bọc cẩn thận bằng mấy lớp giấy. Huyền bỗng tò mò bóc những lớp giấy ra để xem. Bóc hết lớp thứ nhất, cô thấy kẹp giữa hai bìa sách là chiếc chứng minh thư nhân dân của một cô gái.
Kỳ lạ thay: gương mặt trong tấm ảnh chứng minh thư nhân dân đó giống Huyền như hai giọt nước. Và cái tên trên chứng minh thư: Lâm Thị Thanh Huyền, nghe như một tiếng vọng xa xôi từ ký ức đã ngủ quên.
Huyền giật mình, tự hỏi: “Sao trên đời này lại có người giống mình đến thế? Hay người trong chứng minh thư lại chính là mình”. Cô định thần nhìn kĩ và phát hiện thấy chữ “Bang” và số điện thoại đã mờ trên gáy sách. Sự tò mò xen lẫn chút hy vọng mong manh đã khiến Huyền bấm máy gọi về số điện thoại ấy…
* * *
Từng bị giặc bắt giam ở “địa ngục trần gian” Phú Quốc thời Mỹ ngụy nên ông Lâm Văn Bảng đam mê sưu tầm những kỷ vật của đồng đội thời chiến tranh.
Cuối năm 2004, ông xây ngay trong khu vườn – cạnh mấy gian trưng bày kỷ vật đồng đội- một ngôi đền nhỏ để ngày ngày hương khói cho những anh linh đã hy sinh vì nước.
Đúng ngày 26 Tết, đền thờ liệt sỹ khánh thành. Đang lúc bận rộn khách khứa, một hồi chuông điện thoại reo vang. Bà Nguyễn Thị Lan – vợ ông Bảng nhấc máy. Phía đầu dây bên kia giọng một cô gái rụt rè hỏi: “Thưa bác, đây có phải nhà bác Bang không ạ?” “Không phải, cô nhầm rồi”. Bà Lan cúp máy.
Nghe tiếng “rụp” đầu dây bên kia, Huyền giật mình. Cô mơ hồ nhận thấy giọng người phụ nữ rất quen. Điều đó khiến Huyền kiên nhẫn bấm máy lần thứ hai. Giọng người phụ nữ cáu bẳn: “Đã bảo không phải rồi, sao gọi nhiều thế?”.
Huyền thẫn thờ ngồi ngắm mãi bức ảnh “giống mình” trong chứng minh thư. Như có cái gì đó xui khiến, Huyền bấm máy lần thứ ba. Chuông điện thoại lại reo giữa lúc nhà đang đông khách, bà Lan bảo: “Chắc lại điện thoại của con bé đó, đã bảo không phải cứ hỏi mãi”.
Thấy vợ khó chịu, ông Bảng chạy lại nhấc máy. Mặt ông tái đi khi nghe tiếng “A lô! alô! alô”. Một giọng nói quá quen thuộc đã ăn vào máu thịt trong ông. Tiếng cô gái hỏi: “Dạ, thưa bác, nhà bác có ai tên Huyền không ạ!?”.
Ông Bảng trở nên tê dại khi nghe câu hỏi ấy. Linh cảm của người bố mách bảo: đúng con gái mình rồi. Ông hỏi trong hoảng loạn: “Có, có, Huyền đấy à con. Ôi, ba đây mà, ba của con đây mà. Con không nhận ra ba sao? Con đang ở đâu để ba đón về?” .
Người con gái nói nơi mình ở. Ông Bảng vơ vội chiếc áo rét, gọi thêm vài ba người nữa rồi ào lên Hà Nội. Tuy vội, ông vẫn không quên mang theo album ảnh gia đình.
Bước vào nhà Huyền, ông Bảng mừng như điên dại khi thấy đứa con yêu đã mất tích gần một nghìn năm trăm ngày đang đứng trước mặt mình. Ông ôm chầm lấy Huyền, nước mắt trào ra.
Nhưng Huyền vẫn không nhận ra người đàn ông tóc bạc như cước ấy là bố mình. Cô gọi ông bằng bác như một người xa lạ. Lần bị lừa ở Lạng Sơn khiến Huyền trở nên cảnh giác.
Chỉ sau khi ông Bảng đưa album ảnh gia đình và kể lại chi tiết chuyện gia đình thì Huyền mới tin và lên xe về quê. Cả đại gia đình như vỡ oà trong niềm vui.
Nhà ông Bảng đón một cái Tết vui nhất trong đời. Họ hàng, làng xóm, lúc nào cũng đến kín nhà mừng cho sự trở về vô cùng kỳ lạ của con gái ông. Sau Tết, Huyền làm đám cưới với chàng trai đã yêu thương và chờ đợi mình. Cô đã tìm lại tên cho mình theo đúng nghĩa của cụm từ này.
Tôi ngồi trong căn hộ chung cư tầng 10 ở khu bán đảo Linh Đàm (Hà Nội) – nơi Huyền ở bây giờ – một không gian yên tĩnh, giản dị mà toát lên vẻ đầm ấm.
Có tiếng trẻ nhỏ khóc trong chiếc nôi đặt giữa nhà. Huyền bế bé trai kháu khỉnh cô vừa sinh được hơn 2 tháng, nét mặt tươi trẻ ngời lên niềm hạnh phúc như thể chưa từng trải qua những ngày tháng khốn khổ đến tận cùng.
Huyền lấy cho tôi xem chiếc chứng minh thư tìm thấy trong cuốn sách “Gương Nhân – Quả” mà giờ đây cô vẫn sử dụng. Giọng Huyền trở nên bồi hồi: “Trong quãng đời – không- biết -mình-là -ai, tôi thấy điều may mắn nhất là giữ được mình, không vướng vào những tệ nạn xã hội.
Và những lúc nguy nan nhất, tôi luôn được những người tốt giúp đỡ. Bây giờ tôi ước làm sao gặp lại bà mẹ nuôi người Pháp, thậm chí tôi đã học cả tiếng Hoa để mong có cơ hội gặp lại bà thương gia Trung Quốc.
Ngay cả người đàn bà Thái Bình đã lấy hết tiền của tôi tôi cũng biết ơn. Nếu không có người đàn bà đó, thì làm sao tôi gặp lại cuốn Gương Nhân – Quả”.
Nhờ sự quan tâm của gia đình cũng như người chồng hiền lành, chu đáo, trí nhớ của Huyền đã khôi phục được nhiều. Cô nhớ rất nhanh những kiến thức được học chẳng khác nào thời còn sinh viên.
Bây giờ Huyền vẫn có một khoản thu nhập ổn định bằng nghề dạy học. Huyền dạy học như một sự tri ân với cuộc sống và tình thương của cô dành cho các em học sinh luôn khiến các bậc phụ huynh ngạc nhiên, cảm động.
Sắp tới, Huyền dự định thi vào Đại học Sư phạm với ước nguyện gắn bó với nghề giáo trọn đời. Tôi nghĩ khi người con gái ấy đứng trên bục giảng, chỉ cần kể câu chuyện kỳ lạ của đời mình sẽ khiến cho học trò tin trên đời vẫn có những chuyện cổ tích, vẫn có Gương Nhân – Quả, ở hiền sẽ gặp lành…
Ghi chép của Phùng Nguyên – Tiền Phong

Tháng Mười 10, 2006 Posted by | Documentary, Event, Highlighted Post, News | Bình luận về bài viết này

Google Moon

Khi Google công bố Google Moon vào hôm qua. Không biết đó có phải là những bước đầu tiên của Google trong việc cung cấp hình ảnh của Hệ Mặt Trời hay không? Tuy không có công bố chính thức nào nhưng được biết Google đã đăng ký xong các tiên miền theo tên các hành tinh trong Hệ Mặt Trời và hơn thế. Googleplex làm thế để chắc rằng các hãng khác không lấy trước những tên miền này. Google rất thông minh trong việc làm cho người sử dụng bàn tán, dự đoán, và thán phục. Đây là danh sách các tên miền mà Google đã đăng ký vào ngày thứ ba vừa qua:
  1. Googlegalactic.com
  2. Googleuniverse.com
  3. Googlegalaxy.com
  4. Googlesolarsytem.com
  5. Googlesun.com
  6. Googlemercury.com
  7. Googlevenus.com
  8. Googlearth.com
  9. Googlemoon.com
  10. Googlemars.com
  11. Googlejupiter.com
  12. Googlesaturn.com
  13. Googleuranus.com
  14. Googlenepture.com
  15. Googlepluto.com
Google cũng đã đăng ký các tên miền .org .info .net …

Tháng Mười 9, 2006 Posted by | Documentary, Introduce, IT, Language, News, Useful Info | Bình luận về bài viết này

Quá tải

Cái này tìm được trên mạng, không phải mình viết đâu nha mọi người
========================

Kính thưa bác Bộ trưởng, cháu thật sự muốn bác hiểu rằng, học sinh chúng cháu đã không còn sức chịu đựng( cả về thể chất và trí tuệ)
Bác có biết, chương trình thể dục của tụi cháu rất ư là khủng khiếp. Chẳng hạn như môn chạy bền, nếu là nữ, chúng cháu chỉ được 1 điểm nếu chạy với vận tốc là 4,3m/s và phải duy trì tốc độ này liên tục trong vòng gần 150s. Chúng cháu là học sinh chứ đâu phải là vận động viên điền kinh!!!. Nhưng khi chúng cháu có ý kiến thì giáo viên lại bảo rằng, đó là chương trình do bộ qui định, giáo viên chỉ biết làm theo. Cho cháu hỏi bác một câu, những qui định đó các bác đặt ra liệu đã thử nghiệm chưa và có bao nhiêu % học sinh đáp ứng được yêu cầu đó. CHúng cháu vẫn hay đùa nhau mà nói rằng: các bác viết sách thế thôi chứ chắc chẳng bao giờ thực hành đâu, mà có thực hành thì chỉ thực hành trên học sinh thôi, có phải không bác Bộ trưởng?
Đó là chương trình giáo dục thể chất, còn về giáo dục trí tuệ thì còn nhiều điều mà chúng cháu muốn nói. Học sinh chứ đâu phải là một cái máy mà các bác nhồi nhét, bắt ghi nhớ hết mọi điều trong sách giáo khoa. Bác có biết, tui cháu phải học cả một cuốn sách lịch sử, một cuốn sách địa lí, một cuốn sách CN và nhiều sách khác nữa cho kì thi học kì. Chúng cháu đâu có bộ nhớ 80G để nhét chúng vào đầu. Các bác có thể bảo đó là do chúng cháu không chịu học bài hằng ngày, nên cuối cùng mới nhồi nhét kiểu ấy. Nhưng nếu có thời gian, chắc tụi cháu học cũng không hết được từng ấy kiến thức. Tụi cháu đâu phải là người đa năng mà có thể học giỏi hết từ toán, lí hoá, sang cả văn, sử địa rồi cả CN, ngoại ngữ…. Khả năng chúng cháu là có hạn các bác ơi!!! Tụi cháu chỉ là học sinh cấp III chứ đâu phải là kiến trúc sư mà bắt tụi cháu thiết kế một căn nhà 2 tầng, có cả phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp và nhà vệ sinh, vẽ lại cả mô hình truờng học trên khổ giấy A0. Chúng cháu đâu phải là bác học để có thể nắm vững hết các công thức, hiểu được hết các các khái niệm trừu tượng mà nhiều người chưa biết ( thuyết tương đối của Enstein có bao nhiêu người hiểu tường tận mà các bác đưa vào chương trình vật lí 12). Chúng cháu chỉ là học sinh chứ đâu phải là những người lao động nặng nhọc mà các bác bắt tụi cháu phải vác 5 cuốn sách giáo khoa dày cộp từ ngày này sang ngày khác( độ dày trung bình của SGK là trên 200 trang, trong đó có những cuốn siêu dày, chẳng hạn như Vật lí 12, dày đến 390 trang). Chúng cháu chỉ có 1 đầu và hai tay như bác chứ đâu phải là người đặc biệt mà có thể làm mỗi ngày có thể làm 30 bài toán, 15 bài lí và soạn 2, 3 bài văn( mà đâu chỉ có 1 ngày, mà là hàng ngày, hàng tháng).
CHúng cháu chỉ có một khả năng bình thường chứ không phải là nguời trên thông thiên văn, dưới tường địa lí, biết hết mọi chuyện trên đời, có thể nắm kiến thức mà nhiều người đã bỏ cả cuộc đời để nghiên cứu, chỉ trong vào 45 phút. Khó làm bác ơi!!! Cháu thật sự muốn bấc biết rằng. CHÚNG CHÁU ĐÃ, ĐANG VÀ CÓ THỂ LÀ SẼ KHÔNG CÒN SỨC CHỊU ĐỰNG VỚI NHỮNG GÌ MÀ CÁC BÁC ĐỀ RA, CÁC BÁC QUI ĐỊNH

Tháng Mười 8, 2006 Posted by | News, studying | Bình luận về bài viết này

Xangsane Typhoon

Typhoon Xangsane has battered central provinces with heavy downpours, widespread flooding and damaging winds when it swept ashore on Sunday morning. According to the latest report, at least one person was killed, seven others were injured and 850 roofs of houses blown off in Da Nang city. High tidal surges of the Han River and torrential rains accompanied by strong winds flooded many parts of Da Nang city, bringing down power lines and trees and peeling off roofs. Several makeshift houses and restaurants on Son Tra and Dien Ngoc streets collapsed. Cleanup efforts got under way to remove fallen trees and ensure traffic flows. In Thanh Khe district, many roofs of people’s houses blew off, hundreds of big trees fell and several sections of main roads were 1m deep under water. According to the district’s authorities, most households in high-risk areas have been moved to safe areas. Power outages were reported in the ancient town of Hoi An and Dai Loc district in Quang Nam province. Two people were severely injured. The trans-national railway line and its communication system were paralysed. Six express trains had to stop traveling at stations in Lang Co (Thua Thien-Hue province) and Da Nang city. The special task force established under the Central Steering Committee for Flood and Storm Control asked local people to stay at home and warned Central Highlands provinces of landslides and flash floods. Deputy Prime Minister Nguyen Sinh Hung, who has been in Da Nang to help out with storm control measures, told VOV on Sunday morning that he has asked local administrations to prepare all means to cope with the typhoon, particularly for national key projects. In Quang Binh province, the typhoon directly hit Quang Trach, Bo Trach, Quang Ninh and Le Thuy districts and Dong Hoi city at 04.00am. It caused tidal waves of the Nhat Le coast to rise to 4-5m high, submerging many parts of the province. Quang Binh has planned to evacuate nearly 1,900 households from the areas vulnerable to severe flooding. But by Saturday afternoon, about 500 households had not yet moved. After striking the central coast, Typhoon Xangsane moved further inland and weakened a little. Nguyen Huu Hoai, Vice Chairman of the provincial People’s Committee expressed his concern over whether they could ride out the storm, and said the province would try its best to save local people in high-risk areas.

Tháng Mười 4, 2006 Posted by | Documentary, Event, News, Useful Info | Bình luận về bài viết này