Gman\’s Blog

You\’re Connecting to me

Nhiếp ảnh

[ 17.2.2007 ]
Mùng.Một.Tết
Day after day

Câu chuyện đầu tiên của năm Heo Vàng bắt đầu từ 0:00 ngày mồng một Tết, sau khi ta hoàn thành Số tất niên. Lúc đó ta đang ở ngoài sân cùng ông ngoại, chuẩn bị để cúng ngay phút giao thừa. Nghe chuông nhà thờ, tiếng kêu của đồng hồ (mới) và cả tiếng đếm ngược trong tivi, ta biết, đã sang năm mới rồi, hít 1 hơi sâu của năm Đinh Hợi rồi mặc ông cúng, ta bay xuống nhà, coi pháo bông… qua tivi (tại nhà ta quay lưng về phía trung tâm nên không thể nhìn lên trời coi được, chán chết). Hết pháo bông, ta lại quay lại phòng ta, chuẩn bị ngủ thì được biết, vài phút nữa, cậu ta sẽ sang xông đất nhà ta. Thế là ta chưa ngủ, xuống coi nhà. Cậu sang, chúc tết ông bà rồi gọi ta lại, lì xì cho ta. Hà hà, 200k đầu tiên. Cậu về, ta bắt đầu đi ngủ, ta ngủ rất ngon, không khác gì những ngày thường trong năm, khò khò…

Sáng dậy, ta mò xuống nhà, đánh răng rửa mặt, ăn bánh chưng. Hôm nay nhà cậu lại sang tiếp, nên ta phải đi thay đồ, chuẩn bị cho ngày mùng một. Mãi cậu mới đến, bấy giờ ông bà mới lì xì cho ta và con em ta. Hix, nó được tới 300k còn ta chỉ 200k. Thôi kệ, có đồng nào, hay đồng đó. Sau cái giây phút đó, ngày mùng một của ta chả còn gì để nói. Chụp hình với nhà cậu, rồi online, game, ngủ, nhạc… tới hết ngày. Tết mà, chán lắm, chưa ai rủ rê đi đâu chơi.

Sau đây là vài tấm hình, mà lúc rảnh rỗi, mình chụp được. Mấy tấm này là áp dụng cái chiêu Macro mới học nè. Càng lúc càng thích nhiếp ảnh, chỉ có điều, cái máy của mình cùi bắp quá, đã đến lúc upgrape rồi.




Tháng Hai 18, 2007 Posted by | Day Log, Event, Holiday, Photo, White Pea | Bình luận về bài viết này

Cái ngày được gọi là Valentine

[ 14.2.2007 ]

Ngày hôm nay, 14/2 khoảng 2 tỉ người được tặng quà, 2 tỉ người đi tặng quà và 2 tỉ người ngồi nhà ôm máy tính một mình. Thật là “may mắn”, mình rơi vào trong số đó. Valentine, người người đi chơi với một nửa của mình (4 tỉ lận), thế mà sáng nay, mình lại “phải” ra được cùng mẹ. Nhưng không sao, shopping ấy mà. Đầu tiên là ghé vào cái tiệm đồng hồ, tậu một cái lai giữa Digital và Analog. Mặt đỏ, dây đen, có kim, có nút bấm -> ngộ ngộ. Mua luôn. Rồi 2 mẹ con đi lên Cộng Hòa, vào đây, định rút tiền nhưng mà cái ATM này nó cạn tiền rồi, không rút được. Phải móc tiền ra cho mẹ mượn. Rồi đợi mẹ vào mua đồ. Đi vòng vòng mấy gian hàng ở trong đó. Vào mấy chỗ bán CD, VCD, DVD, thấy có bán đủ thứ, từ phim, game PC, Playstation, thậm chí Xbox, nhưng mà hết tiền -> coi bìa đĩa không chứ chả mua gì cả. Mẹ ra, về.

Buổi trưa ở nhà, ngủ một giấc thật đã. Có bạn gọi, lò mò dậy, thì ra Thúy Anh đến rủ mình đi chơi. Bó tay, 14-2, còn sang rủ mình đi. Tường gì, thì ra nàng tính sang nhà chàng tặng quả V-day, mà ngại, dắt theo thằng bạn này đi để còn giữ xe. Ngồi lên cho bả chở. Chán thật, ra ngoài đường, ai cũng có ấy ấy, hay ít nhất là đang đi tới gặp ấy ấy. Còn mỗi mình, đang giường đơn gối chiếc mà phải nhìn cái cảnh đó, khổ tâm ghê.

Tới nhà chàng, nàng xuống xe, hít sâu, thở mạnh. Ra bấm chuông, chàng ngó xuống, mà mãi mới ra mở cửa. Lúc đó, mẹ chàng về, laughing. Bó tay, tội nghiệp nàng, không biết làm sao cả, đấm mình bùm bụp. Rồi chàng cũng xuống. Ba người lên đường đi uống nước. Khổ, lòng đang đau mà phải ngồi chung bàn với 2 anh chị. Thôi, ngồi nhìn ly nước đi vậy. Nàng móc bánh ra. Chàng ăn, thằng bạn cũng được ké 2 miếng. Rồi 2 anh chị cũng quyết định ra về. Chàng đi theo tiễn biệt nàng tới Nguyễn Tri Phương. Chàng về, nàng vào thằng này cũng về.

Buổi tối, nàng hí hửng qua nhà mình, để viết blog với email. Nhưng mà cái net nó bị quái gì đó nên nàng bó tay. Trước khi về, hốt theo 3-4 cuốn Doraemon. Lúc này chỉ còn mình mình, viết blog cho ngày thứ bảy đen tối, viết hết cảm xúc, rồi post câu chuyện cà chua lên. Cái blog của mình, giờ đầy những chuyện và thơ sưu tầm. Blog giúp người ta dễ dàng chia sẽ với nhau hơn.

Tháng Hai 18, 2007 Posted by | Day Log, Highlighted Post, Holiday, White Pea | 2 bình luận

Liên Hoan Văn Hóa Dân Gian

[ 12.2.2007 ]

Day after day


Sau một thời gian dài chuẩn bị, cuối cùng thì LHVHDG đã diễn ra tại Lê Hồng Phong vào sáng hôm nay. Theo hẹn là 6 giờ cả đám tập trung ở trong trường, nhưng mà nhà mình xa nên mình nói chúng nó là 6:30 mới vào được. Gửi xe xong, vào cổng sau, bị chặn lại đòi vé, lại phải chạy ra cổng trước mua vé. Cái xấp vé hôm qua mình quên rút 1 cái, làm mất 3k. Vào trường, tưởng đông lắm, ai ngờ mới có 2 người, Khôi và My. Phụ tụi nó chuẩn bị rồi ra bưng vác “nguyên vật liệu” vào. Tới 7 giờ thì đã khá đông đủ, bắt tay vào sản xuất luôn. Món đầu tiên là bò khô, lúc đầu bán với giá 2500 1 xiên 5 miếng. Chả ai chịu mua, chỉ có mỗi thằng Dũng CT nó ghé vào, thằng khốn, keo như quỷ, mở hàng cho lớp mình mà chỉ mua có 1 miếng (500đ). Bó tay nó luôn, mà Vân Anh cũng bán. Dần dần thì các món khác cũng được dọn lên, từ dế chiên giòn (đặc sản đó nha, chỉ có Amotizen bán à), rồi sirô đá bào, hoằn thắn chiên lúc cuối có cả nem chiên nữa (đồ siêu thị đàng hoàng). Hầu hết mọi người đều hăng hái làm việc, có lẽ ngày hội cuối cùng của năm này rất thu hút lớp mình. Chỉ trừ vào kẻ vào cho có hặoc thậm chí là không vào, mà thực sự sự vắng mặt của chúng nó cũng chả ảnh hưởng gì, “vắng mợ thì chợ vẫn đông” mà.

Chưa năm nào (mới có 1 năm chứ nhiêu) mà lớp mình bán chạy như vậy. Đó cũng có một phần công của mình, mình quyết định không để menu để có thể linh động về giá, mình mở màn cái phong trào giăng lưới, đánh nhanh thắng nhanh :)). Cái trò này tuy hiệu quả, nhưng mà mệt thật, mà không cẩn thận, bị bắt lại như chơi. Cả đám con trai không thuộc nhóm bán hàng, tập trung lại đi tìm những “vật thể… quen” để hốt về gian hàng, bất kể đối tượng có giẫy giụa, năn nỉ, van xin, hay lỳ ra cũng đều “được mời về” tới nơi, bắt phải mua, và bắt phải trả tiền >:). Hỏi thử làm sao mà tiền không vào được. Cứ thế, doanh thu tăng đáng kể, 300k, 500k, 800k, 1tr, 1.2tr, 1.5tr và cuối ngày là 1.8tr. Wow, chính xác là một triệu tám trăm ngàn trong 4 tiếng bán hàng. Trừ tiền vố 1tr2 đi thì vẫn còn 600k tiền lời, năm nay lớp mình phát tài rồi.

Một nhóm ở lại dọn cái đống hoang tàn sau cuộc chiến trên thương trường. Còn lại thì vào lớp, kéo bàn ghế, chuẩn bị cho buổi tất niên, trong đám này có mình. Kéo bàn kéo ghê xong hết rồi thì cả đám ra hành lang, ngồi vắt vẻo trên cái lan can. Thích nhất cái cảm giác này, chỉ tiếc là nhà trường cấm học sinh ngồi như vậy. Hôm nay không có giám thị nên mình mới thoải mái ngồi vậy được. Mà cũng phải, nếu không cấm hs ngồi lên lan can thì nhìn vào cái trường, trông lộn xộn lắm, với lại cái nào càng cấm thì càng hấp dẫn mà.

Sau cái màn dọn dẹp và chuẩn bị, buổi tiệc tất niên của 11A1 cũng được bắt đầu. Mở đầu là phần diễn văn của cô và lớp trưởng. Sau khi phát biểu thì cô lui về “hậu cung” vì lý do mệt, cho 3 cô giáo sinh nắm quyền ở đây. Ăn uống no say, chụp hình cũng khá nhiều. Mình ra nghỉ ngơi một tí trước khi quay lại để làm tổng vệ sinh. …Một giờ rưỡi, cả lớp lại tập trung lại, bắt đầu dọn dẹp cuối năm con chó. Bưng bàn ra ngoài, quét nhà, cạo singum, quét tường, lau quạt, đèn, rồi lau nhà, xếp bàn vào, lau hành lang đó là tất cả những gì mà nhóm trong lớp do mình quản lý phải hoàn thành. Đến lúc xong, mọi người đều mệt lả, thế mà mình lại còn phải xuống Lam Sơn xem tình hình của nhóm dưới đó thế nào. Nhóm này do thằng Luân làm trùm. Vậy mà nó cứ ngồi chơi, ra lệnh cho tụi kia làm, láo thật. Tụi nó làm thế nào mà để cô phải chui vào hốc nhặt rác. Mà cái này cũng khó trách tụi nó. Cô thì mệt, mà không bảo tụi nó làm, cứ thích vào làm, rồi lại bảo tụi nó ko có trách nhiệm, khó hiểu (cái câu này không công bố rộng rãi nhé).

Trực xong, cả đám giải tán, một nhóm bắt đắc dĩ, ở lại, để đợi đông đủ rồi đi chơi, có mình. Lấy lại được cái vợt bóng bàn từ Tú Mỹ, có sẵn một quả bóng, mình ngồi chơi với X.Hằng, đánh qua đánh lại, mình dùng tay không, còn Hằng cầm vợt. Nhí nha nhí nhảnh mãi đến lúc đông đủ, rồi cả đám lên đường đi ăn. Lại có vẫn đề về xe cộ. Thế nên lại chờ đợi, đến cuối cùng, chỉ còn có 9 người đi ăn. Vào cái tiệm đó, tưởng tụi nó ăn mặn, ai ngờ toàn ăn kem. Đâu có biết, làm mình gọi cái Spaghetti. Anh Vương còn hơn mình, gọi 2 món mặn + 1 ly sinh tố, choáng. Tới tàn cuộc, tổng cộng là 184k. Sau đó nhà ai nấy về. Mình chở V.Anh về trường, gặp Luân và K.Anh. Hai người này đang ngồi nói chuyện, câu chuyện đó ít nhiều có liên quan tới mình, nhưng K.Anh không muốn mình nghe. Bực mình vì cái thái độ đó, quăng cái ghế rồi chở V.Anh sang nhà Trà My trước khi đạp xe về nhà.

[ Bấm vào đây nếu không xem hết được chiều ngang của Slide ]

Tới nhà, thấy vẫn còn bực tức lắm, nhưng mà cũng không biết làm gì, online, chat, chơi game. Thế là chuỗi ngày ăn chơi thực sự đã đến.

Tết đương đến tức là Tết đương qua,
Tết còn non tức là Tết sẽ già,
Mà Tết hết thì chơi cũng hết.

=> Phải ăn chơi thật gấp thôi, dẹp mấy cái thứ vớ vẫn trong quá khứ sang 1 bên nào.

Tháng Hai 18, 2007 Posted by | Amotizen, Day Log, Event, Friends, Highlighted Post, Holiday, LHP, Photo, Slide show, White Pea, X-cellent Post | Bình luận về bài viết này

Ngày truyền thống

[ 9.1.2007 ]
Day after day
Một ngày dài. Dài về cả thời gian và không gian.Ngày hôm nay bắt đầu từ 4 giờ 30 và kết thúc thì có lẽ cũng 11 đến 12 giờ, tùy tình trạng sức khỏe. Ngày hôm nay di chuyển tổng cộng cũng phải gần 40km. Hôm nay có nhiều chuyện vui buồn xen kẽ, đồ thị tình cảm: y=sin(x).
8km đầu tiên: từ nhà tới trường.
– Trạng thái sức khỏe: tương đối tốt, mới ngủ dậy, ăn một tô mỳ, chùm một cái áo khoác bên ngoài bộ đồng phục thể dục. Chạy xe 25 phút liên tục với vận tốc xấp xỉ 18km/h (xe đạp).
– Trạng thái tình cảm: bình thường, một chút yêu đời.
Sáng nay mình phải thức dậy sớm (kinh khủng). Thời tiết như thế này mà bảo dậy sớm thật sự là khó, cộng thêm đêm qua “Triển chuyển bồi hồi thụy bất thành” nữa. Nhưng chả hiểu sao, chuông đồng hồ vừa reo, mình đã bật ngay dậy, thay quần áo, xuống nhà, đánh răng rửa mặt và quất một tô mì để có sức đạp xe lên trường.

3km tiếp theo: chạy việt dã.
Trạng thái sức khỏe (sau khi chạy): Phờ phạc.
Trạng thái tình cảm: Dưới mức trung bình, thất vọng… 😦
Vừa vào tới trường là tụi con gái đã đang về đích rồi, vội vã gửi xe, chạy đi tìm cô, không thấy đâu, quăng đồ vào gầm cầu thang rồi ra chạy. Vừa ra thì thấy Ngọc và Triết về. Một ánh mắt không được đáp lại. Kết tủa. Đành vậy, ra xếp hàng chuẩn bị chạy. Gặp Thiện, nhờ nó vào cất cặp dùm. …chờ… . Bụp, súng nổ, chạy…, vượt lên, chậm lại, đi bộ dữ sức…, tới ngã tư, trông quen quen, (tưởng) sắp về rồi, tăng tốc, lại một ngã tư, hụt hơi, đi bộ, tới ngã sáu, sắp tới địch (chắc chắn), cố gắng chạy, tăng tốc, về đích. Sau một nỗ lực dài thì cũng về đích. Tuy là hạng tư (của lớp, của trường chắc mấy chục quá) nhưng cũng thấy nhẹ nhõm, mình đã kết thúc một chặng của ngày hôm nay.
Vào phòng cô nghỉ ngơi tí, chạy ra ngoài xem tiếp cuộc đua. Ấy đứng đó, không nhìn, buồn. Thằng Thiện gặp mình, bảo là, tí nữa 3 đứa đi ăn, và một trong 3 người, không muốn có người thứ tư. Buồn bình phương. Quay ngay trở lại phòng cô, móc chai sữa ra uống, nhìn trời, nhìn đất (Đông ẩm – mùa đông uống sữa).

2km sau đó: Đi dạo, lấy lại tinh thần.
Trạng thái sức khỏe: Phục hồi nhanh sau cuộc đua.
Trạng thái tình cảm: Cũng đang phục hồi sau thất vọng.
Thế là theo kế hoạch, 3 người đó cũng đi riêng. Còn mình ngồi lại. Ku Khôi rủ mình đi dạo (bản chất thì ko phải đi dạo, mà chỉ có 2 đứa biết thôi). Đồng ý. Đi một vòng, bọc đầu, bọc đuôi, tính thời gian… cuối cùng, nó nhìn nhầm, hớ. Đành phải tiếp tục đi vậy. Cũng sắp tới giờ về trường tập trung rồi.
[ Đoạn này hơi khó hiểu một tí, mình tới giờ vẫn còn chưa hiểu nữa mà ]

4km trong trường (đại loại thế): Hòa mình vào không khí chung.
Trạng thái sức khỏe: Vô cùng sung sức, hào hứng.
Trạng thái tình cảm: Tỉnh táo lại, thấu hiểu hơn. Nói chung là thấy vô cùng hy vọng.
Hôm nay mình đã tới trễ tới 2 lần rồi. Phần thi xe đạp chậm diễn ra đầu tiên. May mà mình chạy lượt thứ 5, vẫn còn kịp để lấy xe và tập luyện. Đây là lần tập chính thức đầu tiên của mình. Lúc tập cũng thấy tốt lắm, ai ngờ vào thi, mình (mém) về nhất (Xin nhắc lại đây là cuộc thi xe đạp chậm). Lúc cuối, mình mà phóng về luôn, là mình đã thắng cuộc rồi, xui.
Xong, mình ngồi tâm sự với Q.Phương, lúc này, mình cũng đang cần một người hiểu chuyện ngồi với mình. Nhờ những câu nói của Q.Phương mà mình lấy lại tinh thần và niềm tin (dù mục đích của ấy ấy là ngược lại). Trong những câu mà Q.Phương tường thuật lại, cũng có nhiều câu như một khẩu súng, bùm, thẳng vào tâm trí mình, đau. Nhưng nhìn chung, thì sáng nay, mình đã tiếp thu được khá nhiều điều mà chũng có thể giúp mình thành công trong con đường đã chọn…
Sau màn đi xe đạp chậm thất bại của mình, lần lượt là những thất bại khác trong cuộc thi nhảy bao bố, kéo co. Nhưng không sao, tinh thần Amotizen vẫn là số một. Mọi người tuy không thắng nhưng vẫn vui vẻ, thế mới là cái quan trọng. Chia tay tụi nó, mình cầm theo cái máy ảnh của cô rút lui.



Lại 8km nữa: luẩn quẩn.
Trạng thái sức khỏe: mệt mỏi, ra rời, đói, khát, buồn ngủ.
Trạng thái tình cảm: buồn không ra buồn, vui không ra vui, vẩn vơ vơ vẩn.
Xách con ngựa sắt về. 8km quả là dài khi ta có tâm sự. Lúc nãy ở trường, không nhận được một lời chào nào cả, dù khoảng cách có vẻ được rút ngắn phần nào. Kết thúc chặng đường 8km, bay vào nhà, gặp mẹ, mẹ nói mới có mấy câu, thất vọng, cảm thấy ko có chỗ dựa. Ngồi máy một tí, để copy ảnh của cô sang USB rồi làm sạch thẻ nhớ, charge pin cho máy của mình. Măm măm thịt gà (không sợ cúm), đánh một ly cà phê theo thông lệ rồi nhảy tót lên giường, ngủ trưa… zZz..ZZz…

Thêm 8km nữa kìa:
Trạng thái sức khỏe: bình thường.
Trạng thái tình cảm: bình thường.
Dậy, chuẩn bị quần áo, cầm theo 2 cái máy chụp hình. Đâu đó đầy đủ, lên đường tới… trạm xe buýt. Cái xe này nó cà lết cà lết, thế mà vẫn đến trường đúng 3 giờ. Vào phòng công đoàn, chưa thấy ấy đâu cả. Buồn, lấy trái cầu ra và rủ tụi nó đá. Hôm nay phối hợp với thằng Sơn béo được mấy trái cực đẹp, còn ku Hải thì tiếp tục làm trò.

Tới gần 4 giờ, cô gọi vào tập trung, tập lại tiết mục một lần cuối, lần này có lửa thực sự. Tay cầm đuốc cháy, cũng thấy run run, những mình vẫn cố gắng làm cho xong. Đến cái lúc châm đuốc xong, Hạnh vung tay một cái, nguyên một cục lửa bay vụt ra đằng sau, làm nhỏ cháy áo luôn, một phần bắt xuống sàn, bốc cháy. Có thằng nào đần ghê, cắm thẳng cái đuốc lên sàn, ngay chô nhiều cồn, làm thêm một ngọn lửa nửa bốc lên. Đạp đạp một tí rồi lấy tải lau nhà, lau kỹ cho sạch cồn mới dập lửa được.
1km trong hành lang chính: đi đi lại lại.
Trạng thái sức khỏe: mệt, nhức đầu
Trạng thái tình cảm: tiến bộ, vui vẻ, hy vọng tràn trề, một chút gh…

Sau lần tập cuối cùng đó, cả lớp ra tập trung tại hành lang chính, cái nơi mà mình thích nhất trong cả cái trường này. Ở đó, nguyên đám ngồi là liệt, làm đủ trò. Riêng mình thì cảm thấy rất tệ. Một phần là lo lắng cho tiết mục của lớp, một phần là cái mùi cồn cháy làm mình khó chịu. Thế là ra ghế đá ngồi nghỉ. Wow, một lời hỏi thăm. Vài chục giây ngồi chung, làm mình có cảm giác mình tỉnh táo lại nhiều. Mọi thứ đã có tiến triển. Đó cũng nhờ những lời nói của Q.Phương, có lẽ thế. Mình đang tiếp tục với niềm vui, thì thằng cha đó đến, chà, nhìn thằng cha này, … (chỉ biết “…” thôi). Làm mất cả vui, nhưng cố kiềm nén. Cùng lúc đó, có một đám cháy nhỏ nữa xảy ra với đống đuốc kia. Nhưng lần này chúng bị dập tắt nhanh chóng bằng một cái bình chữa cháy.


Tiếp tục chờ và đợi…
Cuối cùng thì cũng tới tiết mục của lớp mình, cũng là tiết mục cuối, hát xong đảm bảo được nhiệt liệt vỗ tay (chúng nó vỗ tay vì được về chứ ko phải vỗ tay vì hay). Tuy có vài sự cố nhỏ xảy ra, chẳng hạn như thằng An bước sai nhịp, đuốc không cháy, mic bị rè,… nhưng tiết mục của lớp đã kết thúc thành công. Cô và trò đều có vẻ hài lòng. Trên đường trở về phòng công đoàn, cả lớp vừa đi vừa yeah (yeah cho nó xôm ấy mà) làm nhộn nhịp một góc trường.
3 km tiếp theo: Bận bịu
Trạng thái sức khỏe: tốt, sung sức.
Trạng thái tình cảm: buồn rầu, nhiều suy nghĩ.
Ăn bánh mình và uống nước để lấy lại sức. Lúc đó, cô bảo bọn con trai ra khiêng bàn, chỉ có một số ít là ra làm (mình, đương nhiên, lớp phó mà, Sơn, Huy, Phát, Lộc, Hiển, Khải, Hải, Ky, và vài đứa nữa) còn bọn kia thì trốn biệt, d@mn. Thế mà còn có đứa, bảo mình không gương mẫu, chỉ biết ra lệnh, không làm việc khi mình bảo nó ra lấy đuốc vào chuẩn bị cho tiết mục sau.
Cũng khoảng thời gian đó, mình cầm 2 gói bánh gạo, mời, người ta không lấy, ngay sau đó, thằng Khải mời, nhận liền. Thật là không hiểu, đúng là hàm sin có khác, phức tạp quá, khó đoán quá. Mình không biết mình còn phải làm những gì nữa. Dù biết là ấy có target rồi, nhưng cũng như mình à, “đường một chiều” thôi. Thế tức là vẫn còn hy vọng.
Rồi các anh chị cực học sinh cũng có mặt khá đông đủ, tiết mục của lớp mình lại một lần nữa được tái hiện trên sân khấu. Lần này ít người xem, không có lửa, nên mình diễn cũng khá tự nhiên. Tiết mục kết thúc cùng tràn pháo tay. Mình quay về phòng cô, nhưng ai không đăng ký ở lại giao lưu đều dọn đồ về. Mình đi với Hương ra trạm xe buýt (vì cô này không dám đi lúc trời tối). Quay về cùng 2 bịch sữa, hy vọng người cần mới chưa về. Nhưng đã quá trễ, đành phải chia sẻ với những người khác vậy. Ngồi thưởng thức buổi giao lưu tới 8 giờ hơn thì mình xin phép về. Buổi giao lưu hôm nay thật là ấm áp, vui vẻ, nhưng mình không còn tâm trạng mà xem nữa.
8km cuối cùng: 2 chữ xe ôm.
Trạng thái sức khỏe: đuối
Trạng thái tình cảm: dần dần khá lại.
Ra trạm xe buýt, quá muộn, không còn chuyến nào về nữa, đợi trong vô vọng 20′ rồi quay ra gọi xe ôm. 20k, về tới nhà. Lăn lên giừơng, nghỉ một lát, rồi lại online, viết blog. Nhưng một ngày quá dài thế này, không thể một tối là xong được. Lại kéo dài tới ngày hôm sau.

Tháng Một 10, 2007 Posted by | Amotizen, Day Log, Event, Friends, Highlighted Post, Holiday, LHP, White Pea, X-cellent Post | 6 bình luận

Happee Birthday

H A P is for Politically P Y
laserB i Watermark Tech Center T H with Braille D A (again) Y
T-time O B - Tile Mural Ii

[ 8.1.2007 ]
Day after day
Happee birthday của ai thế nhỉ? Chắc chắn là không phải của mình rồi. Mà hôm nay chính là ngày sinh nhật thứ 17 của một người bạn mình quen ngày thứ Sáu 17/11/2006. Một người bạn chưa gặp bao giờ. Nhưng ai từng đọc blog của mình thường xuyên đảm bảo biết. Đó chính là bạn Kim Ý với cái tên thân mật là Bi >:D

Quay lại ngày hôm nay, hôm nay mình được độc lập, tự do, thoải mái, nghỉ ngơi, ăn chơi, một ngày thứ Hai đẹp trời, không phải đến trường. Không thể bỏ lỡ một ngày như vậy, thế nên, theo kế hoạch, 4/5 thành viên Amotizen trong tuyển bóng rổ của trường đã bàn tính kế hoạch với quả bóng cam. Thằng Đảo sáng gọi, bảo không đi thế là còn 3. Mình và ku Khôi ra sân trước. Chơi một lát thì chú Đỗ kia mới vào. Chơi 2 tiếng, bị té một phát, trầy cả tay chân.
Chiều ở nhà, chỉ biết ngủ và chơi game cho qua ngày lại tháng. Tối mới mò vào chỗ sách vở để chuẩn bị học chi Nhi trở lại. Khảo bài không thuộc, tại có học đâu mà thuộc, rồi luyện vài bài tập. Chúng không quá khó, nhưng dài ghê, làm cũng được kha khá. Hôm nay phải ngủ sớm, vì ngày mai mình phải di chuyển khoảng 40km nữa, đuối quá.

Tháng Một 8, 2007 Posted by | Day Log, Event, Friends, Holiday, White Pea | 3 bình luận

Ngày đầu năm ăn chơi

[ 1.1.2007 ]

Tối hôm qua, rạng sáng nay, mình đã thức để hít thở những giây phút cuối cùng của năm 2006 và chào đón năm 2007. Mình thức tới tận gần 1 giờ để hy vọng nhận được một cái sms. Đáng lẽ ra, lúc đó, mình đừng sms làm gì, gọi luôn vào máy đó cho xong, nhưng thế, có lẽ là hơn. Sao mà mình thấy mình ngu quá, nhất là trong những cái chuyện đại loại như vậy.

Tới tận 12:45 vẫn không một lần cái cell phone nó tút lên một cái. Thôi, nếu đã vậy, thì mình cũng đành bớt lo nghĩ đi vậy, ngủ một giấc đã, hôm nay là một ngày mệt mỏi đây. […]. Tới 6:30, cái điện thoại đổ chuông, không phải có cuộc gọi nào, hay là tin nhắn mới. Nó chỉ báo bây giờ đã đến giờ dậy. Thế nhưng, theo phản xạ, tắt đi, ngủ tiếp tới bảy giờ kém 10. Xuống nhà, đánh răng rửa mặt, ăn vài cái bánh rồi lên… xe ôm tới trường. À qưên nói, hôm nay là ngày mà K.Minh, X.Hằng, Q.Cường là sinh nhật thứ 17 của tụi nó. Tụi nó hẹn từ 7:00 nhưng mình biết, 7:00 lên thì chỉ có đợi và đợi thôi, hơn nữa hôm qua mình thức khuya quá, cần phải ngủ thêm tí để còn có sức sáng nay ăn chơi. Không ngoài dự đoán, hẹn là hẹn 7:00 mà tới 9 giờ kém mới khởi hành. Đi 2 chuyến 27 và 44 đến thẳng Bính Quới 2.
Vào trỏng, mướn 1 cái lều 5 tiếng (500k), vào đó tổ chức, ăn, chơi, đánh bài (vui thôi, tiền lẻ 1 ván ấy mà). Sáng thì ăn thịt vịt, trưa thì ngồi nướng thịt heo do mẹ Tú Linh ướp (ướp T.Linh). Còn vụ bài bạc, thì hôm nay thua 12k :)), quan trọng là thắng ku Luân mấy ván. Sau đó, ra chơi bida với mấy đứa con trai, tới 3 giờ thì về lều, dọn đồ và trở lại thành phố.
Tới trường chỉ còn 9 đứa. Trong lúc tụi nó đi lấy xe, Hằng về, còn 8. Rồi K.Minh về, còn 7 đứa. Đang ngồi đợi tụi nó đông đủ trở lại, thì mẹ gọi về, đành phải dạ dạ vài câu rồi lên xe buýt về, mà chưa được đi ăn sữa sầu riêng (thì phải) với tụi nó. Mình về là còn 6, vừa đủ 3 xe máy. Cũng may mà là mình về trước, tại vì, một lúc sau, trời mưa to, cầm theo mỗi cái dù, có che cũng ướt. Ở nhà, ăn thật no, rồi lăn ra ngủ bù những phút ăn chơi lúc sáng. Tới 10 giờ thì tỉnh dậy, coi Nhật ký Vàng Anh rồi leo lên lầu online trước khi quay lại ngủ.

Tháng Một 2, 2007 Posted by | Amotizen, Day Log, Event, Friends, Holiday, White Pea | Bình luận về bài viết này

Tất niên – 2006

[ 31.12.2006 ]

Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2006. Năm nay là một năm nhiều sự kiện, nhiều cảm xúc. Nhìn lại thời gian 365 ngày qua, thấy thật nhiều niềm vui và nỗi khổ. Để mình nhớ lại xem nào, năm nay mình đã kết thúc 1 năm rưỡi của cấp cuối. Năm nay mình đã chính thức delete cái tên Minh Quân ra khỏi đầu, sau những gì mà MQ đã làm. Năm nay, đã có thật nhiều bạn mới, tiêu biểu nhất có lẽ là Bi, và những người bạn cũ, tiêu biểu là Hạnh và không thể thiếu được một ngừơi bạn được lên chức best girl của mình, miss Thúy Anh. Năm nay, mình đã có 5 bà vợ rưỡi (trên lớp ấy mà). Năm nay mình đã cao thêm 2cm và nặng thêm 3kg. Năm nay, chủ nghĩa độc thân của mình cũng bị chính mình làm sụp đổ bằng những tình cảm không kìm nén được trong vài ngày cuối năm. Năm nay, kết quả học tập của mình đã có nhiều tiến bộ… Một năm đã qua, năm mới sắp đến, chúc bà con, ai đang bỏ chút thời gian để đọc những lời này, một năm 2007 thật đặc biệt, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Chúc bản thân mình 365 ngày sắp tới là 365 ngày thành công và hạnh phúc, 365 ngày được lấp đầy bởi những kỷ niệm (không phân biệt buồn vui).

Trước khi có thể bước qua một năm mới, trước cả giây phút giao thừa, ai cũng cần có và phải có một ngày tất niên, quây quần, thổi đi cái xui xẻo, đem đến niềm vui cho nhau. Ngày tất niên năm nay của mình thật là thú vị. Theo lịch, thì sáng nay, mình cùng gần 30 bạn khác trong tập thể Amotizen sẽ có một cuộc biểu diễn văn nghệ. Mọi người đã cũng nhau tập trong nhiều ngày, hy vọng hôm nay nó sẽ thật thành công, để mình có thêm một niềm vui cho ngày cuối năm. Mình đã sms, rủ Ngọc đi, nhưng hình như Ngọc không mặn mà cho lắm. Đến trường, đúng giờ, mình mới biết một tin vô cùng đau xót, buổi diễn bị hoãn lại tới chiều. Chà thế là lê lết trong trường cho tới 1:30. Trong cái đoạn thời gian tưởng chừng vô tận đó, mình với ku Khôi đánh vài trận bóng bàn, đá cầu cùng mấy thằng trong lớp, rồi lại cùng nhau ăn bữa trưa mà cô chuẩn bị. Tội nghiệp nhất là vợ năm – Triết, mặc cái áo dài suốt cả ngày, đuối luôn quá. Thế rôi thì buổi diễn cũng tới, 30 phút tập lại mấy lần trước khi bắt đầu diễn. Trong hội trường càng lúc càng đông, hình như mọi người đều đến, chỉ thiếu mỗi một người. Nhưng không vì thế mà mình biểu diễn thất bại được. Mình đã có một buổi diễn khá thành công. Thế là xong, chỉ đợi tới ngày 9-1 lên diễn trước cả trường nữa thôi.

Sau buổi diễn, ra đá cấu với ku Sơn, Khôi, Nhàn, Hải rồi cùng đám con gái đi Karaoke (có thêm thằng Khôi là con trai nữa). Mình nghĩ ra cái trò, cược coi, hát xong điểm chẵn hay lẻ để tìm ra người góp tiền. Nhưng mà cái máy nó cứ ra chẵn liên tục, một hồi, không còn ai đóng tiền nữa. Thế là nghĩ ra cái trò chia ba dư mấy. Từ đó, tiền (góp) vô như nước, chả mấy chốc đã có 40k. Vừa đủ trả tiền phòng. Trước lúc chia tay, ra tâm sự với thằng Khôi và K.Anh. Rồi lên Bến Thành mua vé xe buýt cho tháng 1-2007 cho mình vào cho Thúy Anh. Rồi về, ăn thật no và ngủ thật sâu, thế mới đủ sức mà tối nay tận hưởng một cái Giao thừa chứ. Ngọc online, quả thật là như không, như một tảng băng trôi càng lúc càng lạnh, và xa. Gượng gạo vài câu rồi chỉ để lại 1 cái mess ẩn ý (mà tới bây giờ, mình vẫn chưa hiểu chính xác).

Chỉ ít phút nữa là đến 12:00, mình phải online, tới lúc đó, để có một cái giao thừa online, cùng những người bạn của mình, và còn phải kiểm chứng những gì mình đoán nữa. lời cuối HAPPY NEW YEAR

itshardtome

u74jcdkK9AW2C3bcwM5e6pekousnIXtx9Ke6GXt5JlVsCNqbpAgXDkb+X+t9pbVCTV85faiNn2/30zX04GH9xeVooHZhXfckMoyIAHlYGpBZNrHCrJNnI8+YXHd0CnaZIaf4fokl63ASyFPigOSeXgIsC0UnPHfk7pQJN5kguNNmPuJTdPuWn7Ix4k7KvZ5oVC83sHw2W037PrKkV+998YPNaTG5FEfG/a+liuctqqVAr+/skWY1yUjM6eKoCq1pCN8Y2/gaQKERq4zs6q6JBbJCXqJ876L9lLAFMb8SMJo8XpgVuOrti0Bm7lsvbecoUU7zlgF9Z7dRNra4W8JQeW6uY8COLc5ZPSRQ4TDOZ5PLm/u6TDhdinFq9rxDBJwN0OXLEBdrOB3cH0QlUTo7z2uLNBUvG2E2/CKWZO9hEZAB811buZHucDddV0M7eIdeEFn9KI+0ctccUVJrbLAQ0uJ9/Iz0gtrZ+2jiiMzaMUj91Cpebwe4qGl0Y0hPl0lh/NN8GJ82LRop/ZLDtc8vleIQA7SO0OEMOso3xRevQkPrRpoW+ZjqkHTUfcx535L2p1dGR9IXelwg0jYfGwpE8w11eZhkAVNjb5LrMGKibcRLykQFb7mafpJ+lWCvi6/WvcgQoVXtM7OQNx0ByvAiP7uWdfszU2dwTkufKn+0T9FC9fkHc/+SMVSwlycag1wIOcbUPRAlznk5hklap9jBZG9U8lvxo3M2oNnSguBYVVgsZ31S6++ItRQFOs5CSyfUFk6kvgD0/CpxQtQVvLr1vnXUN8l5X+WntEbF5mNLHGJoZFCKAPnuDtUHDb5cGVuadYoUbOF4vWZNnVEjvCgjVAI5+PKHe+Q0+vuPrB3qKUV0KvuiyyiqOVFZjlukfW9sZzbR6aCeshsBzycsfLa6cPCb5vKk+yDSP0vvnmwaEyZHV+uN+zyJcOCay/esNALhY4J2Rek9uj0uSdml93PQJ6gcSegWUO+OCmddBrx4SbukPMqi61lkyoYJdroN046vfyvRs41wxEwVIVPwl/ycRq+8m0w796rfyM/6BbcIslCDGvTWSo0KLU+ilKDKCX9M2y567yjs5gkQN7aSxyz9VGzeeWgCiJsuPYAdGNgyXB2YoNvCrrQkrRnB086JtVg5hepnWNK71zIWXFELlt5PdpHDHE9S1f7zZP0vlYuBOyyyJxY8ENCXEt+WdUCT7JOBs+jwY7ptknsElrJHcZLwhqY6JClipf0LZhaTnZI/a1vLXHpc/Tm3CFqcUZGbB0l0X21yatYo2S/qIjtDbJOmw67sY2l9L+dBEYgiaKlOnyEmhugOVw6/r4Xu+aybCGPCZ4f/Y9sSBXFeLcfV0QuwtawjWFjSMtmAxLSSQYnflxdgQINO0ZynEf06PYvQB1IXX8VDPCFoHhj1Y1OBbvhuqphQEE8TLEE3bfAizbnhlPDRnC/pjX5Cxk1htAGCCXcgaD/4Z0mXhTRWcJ0qpPzWwA==

Tháng Mười Hai 31, 2006 Posted by | Day Log, Encrypted, Event, Highlighted Post, Holiday, Romance, White Pea | 1 bình luận

Xmas – Xmas – Day of playing

[ 24.12.2006 ]

Yeah, cuối cùng, sau đúng 365 ngày, ngày Noel cũng quay lại cùng bao nhiêu niềm vui (vui nhất là kết thúc kiểm tra HK I). Hôm nay cũng là ngày đầu tiên trong chuỗi ngày ăn chơi đáng nhờ trong đời. Chỉ vỏn vẹn trong 1 ngày, mình đi an chơi tới 3 show, trong đó show thứ 2 còn có ca 2. Đây là phần tường thuật gián tiếp cuộc vui ngày Xmas.

.:Show 1st:. – .:Ăn sáng:.

Hôm qua đã hẹn chị Nhi, là sáng nay 7:30 khởi hành đi ăn sáng. Mình để đồng hồ từ 6:30. Đúng giờ, đồng hồ reo…, bật dậy, như phản xạ tự nhiên, tắt chuông rồi ngủ tiếp, laughing. Mở mắt lần 2, là đúng 7:05, bật dậy, lần này là bật dậy luôn, chạy đi đánh răng rửa mặt, đón chào ngày mới, hôm nay hẳn sẽ rất dài.

Xong xuôi, anh chàng nhà mình leo lên “tổng hành dinh” chọn một “cánh”. Chà, cuối cùng thì đã chọn được một bộ (bộ đầu tiên nhìn thấy, cho nó nhanh). Gắn thêm cái giày khủng bố, cái áo lạnh vào,… úi chà chà, “ấy ấy” phết laughing :”>.

Leo lại xuống nhà, đợi mà chả thấy chị ấy đâu. Cuối cùng chị ấy gọi cho mình, bảo mình ra cửa. Thế là 2 người khởi hành đi ăn. Bà chị dẫn ra cái quán bún Ty (chả hiểu sao lại đặt tên là Ty nữa confused). Mình chơi một tô bún cá ngừ laughing chưa bao giờ an nên gọi thử. Tưởng gì, ai ngờ miếng cá có tí xíu, chém bên trái, chém bên phải, chém trên, chém dưới, chả trúng miếng thịt nào :”>, chán. Ăn xong chạy ù về nhà, chuẩn bị đi show thứ 2.

.:Show 2nd:. – .:Phú Mỹ Hưng:.

Vào nhà, lấy điện thoại và cái máy chụp hình quăng đại vào balo, chạy tiếp ra trạm xe buýt. Ra tới nơi, chả thấy bóng ma nào cả, gọi điện cho Ú à. Ú à bảo là đang tới, cúp máy. Vài giây sau, thấy nguyên đám mò tới. Chà có mỗi bà Hạnh với bà Tuyền là quen thôi, à, còn ku Thông CTIN và ku Khánh CT nữa.

Vào chuyện trò một lúc thì xe 27 tới, cả bầy leo lên xe, ngồi kế bà Hạnh (để còn nghe Ipod của bả …mượn nữa chứ sigh). Sau vài phút làm quen, mình nhận thấy, mình chỉ quen có Lê Mai nữa thôi (cùng dân 5/3, mà sao mình cũng chả nhớ trời sigh). Hôm nay gặp phải bà tiếp viên xe buýt khó tính, làm mất cả vui. Đến Bến Thành, nguyên bầy lại có thêm một pha hành động, nhảy lên cái xe 102 ra Phú Mỹ Hưng. Xe đang vội, không nhanh thì ở lại luôn. Chả hiểu tại sao, cái ve xe nó lên tới 4k lận. Trên xe, thấy ai cũng nói chuyện ăn chơi, có mỗi mình mình với bà Hạnh ngồi kế nhau, nói chuyện Lý Hóa ko : khó hiểu thật.

Tới PMH, ngay toàn nhà Lawrence S’ting, xe buýt dừng lại, cả bầy kéo nhau xuống. Xuống dưới đã thấy bà Phương chờ sẵn. Sau màn chào hỏi, là màn kêu taxi. Hai chiếc, 4 và 7 chỗ, vừa đúng 11 người. Chà, ông tài xế làm việc ở đây mà còn không biết đường mới ghê. Lòng vòng một hồi cũng tới được nhà Nam Phương. Nhà thì đẹp, to, cao, nhưng rất tiếc, xung wanh đồng không mông quạnh, chán chết, nhà lại nhiều ruồi nữa. Vào phòng của Nam Phương thấy choáng ngợp bởi cái kiểu đồ làm đẹp của bả. Máy vi tính trông thì đẹp, nhưng không biết xài cũng bằng không.

Nghỉ ngơi tí xíu ở nhà Nam Phương, cả đám kéo nhau ra cái công viên vô danh ở trong PMH, trong này nhà đẹp, đất rộng, chỉ có cái là ít người, nhìn lại nhiều khi tưởng đang ở giữa bãi tha ma hơn là trong một khu đô thị mới. Quậy phá trong công viên tới mức bảo vệ tới bắt dẹp quả bóng mới thôi. Sang phần chụp ảnh, chụp vài tấm rồi lại quay lại nhà Nam Phương. Nhân tiện chỉ cho bà Hạnh mấy cái body language hee hee. Tới nơi, cả đám chuẩn bị ăn trưa. Cái đám này đúng là quậy hết sức, mà cũng rất là vui. Ngồi ăn với chúng nó mà mình cười đứt ruột, chả ăn được nhiêu. Lúc ăn, ngồi kết anh chàng tên Thắng – bf của Phương hee hee. Hồi đó nghe kể về anh chàng này, cứ tưởng là ghê gớm lắm chứ, ai ngờ, không có gì nổi bật.

Ăn no rồi lại ngủ. Nói là ngủ chứ chả ngủ được gì, 11 mạng nhét vào một cái phòng, có chỗ ngồi là quý rồi, đâu ra chỗ ngủ. Đành phải thức mà nghe Ipod với bà Hạnh. Cả buổi chỉ toàn đi với Hạnh, tại thực sự thì mình còn quen ai nữa đâu, Tuyền thì suốt ngày đi theo Phương. “Ngủ” tới 1:30, bày đàn kéo nhau ra SuperMarket chơi. Cả 11 đứa mà đẩy lên 1 cái xe 7 chỗ. Thế mà vừa, tài thật. May là trong PMH ít công an giao thông, nếu không thì chết. Bò ra khỏi xe thấy thật nhẹ nhõm, hít thở tí không khí trong lành trước khi vào bên trong siêu thị.

Trong siêu thị, chán khinh khủng, không có gì có thể thỏa mãn nhu cầu giải trí của mình được, máy chơi game thì vừa đắt vừa cùi bắp. Chả chơi được gì, lại kéo nhau về. Ra tới của siêu thị, có ngay một trạm xe bus, và cũng có hẳn một chiếc bus đang tới. Chỉ có một cái không may là cái xe khốn nạn đó không ngừng lại khi cả bày ngoắc. Thế là ngồi thêm 20′ nữa để đợi cái xe tiếp theo lên. Òa, về tới thành phố thấy nhẹ cả người. Vào trung tâm điều hành để mua tem xe buýt tháng sau nhưng chưa có, đành phải về xe về, kết thúc cuộc vui sớm.

Tới Mai Lan, đi cùng Hạnh về nhà mình, uống nước, rồi xách xe đạp chở mụ Hạnh đi mua sinh tố rồi chở bả về luôn. Lần đầu qua nhà bả, đường đi vòng vèo vòng vèo, nhìn là choáng. Đưa bả về xong lại vòng vèo chạy ra. Về tới nhà, gục luôn, chỉ kịp uống li sinh tố mới mua, chưa kịp uống cà phê luôn.
Tỉnh dậy, đầu óc còn oong oong. Xuống bếp, nốc một ly cà phê để tỉnh táo lại, rồi còn đi chơi thêm ca nữa chứ.

.:Show 3rd:. – .:The M.A.D. team:.

Lâu lắm rồi mình mới có cơ hội gặp lại Hiền và Hương, mấy người bạn M.A.D. hee hee (Meet at Đà Lạt). Lúc đầu chỉ tính đi 4 đứa thôi, mà về sau, phát sinh thêm 3 người nữa. Thôi kệ, đông vui mà. Lúc đó không tính tới chuyện, càng đông càng chờ lâu. Hẹn 5:30 mà tới tận gần 6:30 mới có mặt đông đủ.

Lên đường, theo dự định là lên rạp ở Tân Sơn Nhất coi phim. Đường đông, đi lâu wá. Tới nơi thì người ta bảo, 8:00 mới có phim vui. Mà nếu thế thì Hiền và Hương không kịp về, thế nên …kế hoạch của anh Tùng đã bị phá sản. Cả đám kéo nhau đi ăn, tìm được một cái tiêm tên là BAMI – chuyên bánh mì các loại. Ăn trong đó, tuy hơi đắt, nhưng mà ngon. Ăn cho đã vào, ngồi nói chuyện, lấy sức, để còn tiếp tục đạp xe về. Về nhà, gửi xe vào, rồi cả đám, lại tiếp tục chạy sang nhà thờ để mượn cảnh chụp người. Chưa có tấm nào đàng hoàng, toàn chụp lén, chụp đểu thì máy nó hết pin. Thì ra sáng nay mình cắm lỏng, nên nó không charge được miếng nào. Tiếc ghê, còn nhiềi cảnh đẹp hơn nữa cơ. Nhưng đành phải dắt nhau về.





.:Show 4th:. – .:Đi ngủ:.

laughing Thế là hết một ngày noel dài và vui vẻ

Tháng Mười Hai 27, 2006 Posted by | Day Log, Event, Highlighted Post, Holiday, White Pea, X-cellent Post | Bình luận về bài viết này

Mười điều bất ngờ

Ngạc nhiên chưa...?

[ 13.12.2006 ]

Helu ngày mới, hôm nay có khá nhiều điều bất ngờ thú vị.

Điều bất ngờ thứ nhất: Sáng dậy từ 6 giờ, điều đáng bất ngờ là gọi một cái là dậy liền, không như ngày thường, gọi thì gọi, chuông báo thức kệ chuông, ngủ vẫn ngủ.

Điều bất ngờ thứ hai: Mình định dạy sớm học, và mình đã dạy sớm và đã học. Điều đáng ngạc nhiên ở đây là bình thường, định dậy sớm để làm đủ thứ nhưng khi dậy rồi thì chả làm được gì cả. Nhưng hôm nay lại khác, dậy làm được nguyên bài khúc xạ ánh sáng.

Tiếp theo là mò tới trường, còn sớm, vào phòng net online tí.

Điều bất ngờ thứ ba: Cái máy cùi bắp trong trường chạy được, lại còn online được, ngày thường nó có chạy được đâu.

Thầy tới, cả lớp ùa vào phòng, tìm chỗ tốt để chuẩn bị kt

Điều bất ngờ thứ tư: Mình không ngồi ở cái máy yêu dấu nữa mà bị lôi kéo qua vùng sâu vùng xa làm bài. Chán thật, ngồi giữa cộng đồng thành phố thế kia mới “ấm áp” dễ làm bài chứ.

Điều bất ngờ thứ năm: Không làm bài được. Đọc đề xong, là ý tưởng chạy trong đầu liền, nhưng đến lúc viết vào thì lại không chạy được nữa. Sai ngay từ câu 2. Tiêu, khủng hoảng, mất phương hướng,… khỏi làm câu 3 luôn. Bình thường mày đâu có vậy đâu Tùng, trời ạ. Còn xui hơn nữa, khi mà tụi nó nhốn nháo copy source cho nhau thì mình lại cố gắng làm tiếp, nhưng bất lực. Đến lúc bí quá, vừa định đi copy thì bị thầy thấy. Thầy bảo, phải biết trung thực, không gian lận, mình làm mình chịu. Rồi xong… bó tay, khỏi chép nữa, ra một góc, chơi game luôn. Bỏ bài đó, cái gì tới nó sẽ tới, chỉ là một bài… kt Học Kỳ thôi mà. Bỏ là bỏ. Tiếp tục chơi game trước khi chào thầy ra về.

Ở lại buổi trưa trong trường, ăn cơm rồi đi chơi với Trí, Ngọc, Vân và Hải. Hải thật là buồn cười, chơi Audition với Trí và Ngọc một lúc, thua, out luôn. Vân thì chơi Rok, tẻ nhạt nhất là mình, định GB vài ván, mà mở hoài không được, một hồi mới nhớ, hôm nay là thư Tư, GB bảo trì tư 10-12 giờ. Đến 12:05 nó mới mở, máy load chậm như rùa, gần 5′ mà có 60%, xong lại bị disconnect nữa chữ, thôi về luôn chả làm được gì.

Điều bất ngờ thứ sáu: Đệ tứ phu nhân của mình cũng có nhiệu vệ tinh quá nhỉ. Nghe Tú Linh nói mới biết, Ngọc nhà ta có nhiều anh theo lắm, trong lớp có Hải, Thanh Tùng (cái này là đáng ngạc nhiên nhất) rồi lớp khác và trường cũ nữa, hehe, đệ tứ phu nhân của mình cũng khá quá chứ.

Điều bất ngờ thứ bảy: Trong giờ ra chơi, bạn Tuyền nhà ta, gọi mình lại, và chìa ra một tấm thiệp ;;). Cảm động ghê, lần thứ 3 trong năm 11 này, bạn ý tặng quà cho mình (sinh nhật, 1 bài hát qua Skul radio, 1 cái thiệp Noel). Hehe, cầm cái thiệp về lớp cất liền. Cám ơn nha Tuyền.

Điều bất ngờ thứ tám: cuối giờ, “bé” Tuyền lại sang lớp tìm mình, với một lời mời noel này sang nhà Nam Phương cùng đám bạn cũ chơi. Chà, thật khó từ chối một lời mời thú vị như vậy, okie, đi thì đi.

Điều bất ngờ thứ chín: mình về tới nhà thì chả thấy chị Lan đâu. Thì ra bà chị bị ốm, chị phải vê quê gấp, thế thì từ giờ đến lúc chị lên lại, ai pha cà phê, trà sữa cho mình đây…?

Điều bất ngờ thứ mười: Hôm nay mình đã mò ra một lô môt lốc thông tin về người bạn mới của mình. Hehe, dạo này tìm kiếm thông tin lên tay ghê. Nào là tên tuổi, lớp, mã số, ảnh… Dù thế nhưng danh tánh của mình vẫn là số không với bạn ấy.

Lời chúc trong thiệp

cO+UjxBBugCzWth8pNImR7Mqg8tdn0UrbKtp7fH0twPBNc9s
V7+mL27NVLjTCT4xvgRJ9AEcOgt3y42q66Cp4R6N280SEiFQ
2/BwTMiIXDR4YcYJbXLgfVkthQ7p/4DqdMbYIExglRU+0Q0n
cAe98vpd8yYRGRzXEenIQEXQd+yKkLIkVWDaL3kFDJtKJPRz
CUm++Ez9h3WGjDuBRSJTOsPWrk9zqaU3p5g6WxFVKpYXhFUN
2+gzuZezM05F4lTr

Tháng Mười Hai 16, 2006 Posted by | Day Log, Encrypted, Highlighted Post, Holiday, Photo, Slide show, White Pea | Bình luận về bài viết này

Tấm bảng yêu thương

Tháng Mười Một 22, 2006 Posted by | Amotizen, Friends, Highlighted Post, Holiday | Bình luận về bài viết này